Cuộc sống mỹ vị của tiểu nương tử

Cuộc sống mỹ vị của tiểu nương tử

Tác giả: Ngư Mông

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327330

Bình chọn: 8.00/10/733 lượt.

ư thích Đông sương phòng, cùng Tố Hoa nói một tiếng là được. Chúng ta cùng là khách, nên hòa khí, tuyệt đối không thể cho chủ nhà thêm phiền toái, làm chủ nhà khó xử, ngươi nói đúng không?

Hướng Vân Cẩm sắc mặt một hồi xanh một hồi trắng: tranh này nọ, tranh tới tay là một chuyện, người khác nhường lại lại là chuyện khác. Nàng ta vất vả tranh, người khác lại sảng khoái cho, mặc dù là tranh được, nhưng vẫn là một loại hổ thẹn.

Nhưng là, việc đã đến nước này, lùi một bước là yếu thế, tiến về phía trước một bước lại đắc tội tiểu thư hai nhà Triệu Vương, Đông sương phòng này, nàng ta ở, hay là không ở?

Chương 54

Hướng Vân Cẩm còn đang do dự, bên này Lục La vẫn khóc hu hu như cũ, Vương Tố Hoa nghe vậy phiền lòng, nói với Tư Cầm: “Còn thất thần làm gì? Còn không mau dọn phòng nhường cho Hướng Đại tiểu thư!”

Tư Cầm cắn môi ấp úng nói: “Nhóm nô tì đã chuyển hết đồ đạc vào phòng rồi, những thứ đó đã sắp xếp thỏa đáng, cho dù muốn chuyển ra cũng phải tốn chút canh giờ. Nhóm nô tì…. Đi ngay đây!”

“Cần gì phiền phức vậy!” Vân Hoan chặn lại nói: “Đông sương phòng này vốn là chuẩn bị cho Tư Hoa muội muội, tuyệt đối không có đạo lý để muội muội chuyển ra.”

Nàng chuyển mắt nhìn về phía Hướng Vân Cẩm, tốt giọng nói: “Tỷ tỷ cũng là đến Tống phủ, tự nhiên cần phải sai người đến nói với ta một tiếng, ta cũng tốt đi đón tỷ tỷ, sao lại vô thanh vô tức liền tới? Ta đã thay tỷ tỷ chuẩn bị phòng bên phía Tây, giờ tỷ đi theo ta là được. Về phần ngươi…”

Vân Hoan nhíu mày nhìn Lục La nói: “Nếu ngươi còn muốn ở đây khóc, ngươi cứ tiếp tục khóc. Khóc ngất đi, lát nữa ta sai người đưa ngươi về Hướng phủ! Vừa vào phủ đã xông loạn đập loạn, nếu như ngươi hỏi người trong phủ một tiếng thì làm sao có thể zảy ra hiểu lầm như vậy! Ta ở Hướng gia mấy năm nay nhưng chưa bao giờ thấy qua nha hoàn tự chủ trương như ngươi! Nói dễ nghe là trung tâm hộ chủ, nói khó nghe, chính là cả gan làm loạn!”

Vân Hoan ngừng lại một chút, thấy Hướng Vân Cẩm còn muốn nói chuyện, nở nụ cười xin lỗi, lại trách móc nói: “Tỷ tỷ, tỷ cũng đừng trách ta giáo huấn nha đầu này nhé! Chính ta cũng là nữ nhi Hướng gia, nếu để các vị tiểu thư khác hiểu lầm Hướng phủ chúng ta không có quy củ, vậy Hướng phủ chúng ta thật sự oan uổng lớn rồi!”

Nàng lại quay đầu nói với Triệu Tịch Nguyệt, Vương Tố Hoa: “Đại tỷ nhà ta tốt bụng, đối hạ nhân cũng khoan dung.”

“Khoan dung cùng dung túng, cũng không phải chỉ khác nhau một chữ…” Tống Tử Nhan ở bên cạnh hừ hừ nói.

“Cũng không phải chuyện to tát gì, Đại nãi nãi đừng tức giận.” Triệu Tịch Nguyệt kéo lấy tay Vân Hoan ôn nhu nói: “Đại nãi nãi hiểu lí lẽ, Hướng Đại tiểu thư cũng là người dịu dàng, đều không kém đến đâu. Hôm nay chuyện đến mức này đều là do hạ nhân xử lý không tốt, bọn họ nhãn giới ngắn, không đáng để chúng ta bực bội.”

Nàng cười cười, lại nói với Hướng Vân Cẩm: “Nếu Hướng Đại tiểu thư cảm thấy ở hướng Tây không thoải mái, ta bảo hạ nhân dọn nhà giữa ra cũng được. Mới vừa rồi chúng ta đi dạo chung quanh, phía sau tây sương phòng dựa vào hoa viên, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy chim hót hoa thơm, có một loại cảnh trí khác, ta cũng thích lắm.”

Một người hai người đều nói đến mức này, Hướng Vân Cẩm sao có thể tranh đoạt nữa, trong lòng tuy rất không nguyện, nhưng lập tức cũng chỉ có thể cười theo, “Muội muội cũng đã nói đó chỉ là hiểu lầm thôi mà. Ta đây vốn cũng không gấp. Đều là nha đầu kia tự chủ trương, không duyên cớ gây sự.”

Từ đầu tới cuối, càng là không một ai nhắc tới năm dấu tay trên mặt Lục La.



Tiểu thư, ngài ngàn vạn lần phải đề phòng vị Lục La cô nương kia nha!” Dọc theo đường đi, Tư Hoa không ngừng dặn dò bên tai Vân Hoan, Nhớ tới vừa rồi Vân Hoan tiễn Hướng Vân Cẩm đến phía Tây, ánh mắt oán độc của Lục La lúc hai người quay người rời đi, Tư Hoa liền không rét mà run.

“Có gì mà phải sợ.” Vân Hoan lơ đễnh cười: minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Lần này Lục La và Hướng Vân Cẩm hợp thành đôi, lại còn là ở trên đại bàn của nàng, nàng còn sợ hai nàng ta lật ra sóng to gì?

Lời tuy nói như vậy, nhưng Vân Hoan vẫn lập tức về Hướng phủ một chuyến.

Trước đây Hướng Hằng Ninh nói muốn đi Thục Châu, nào biết thân mình cứ luôn không tốt, phong hàn nhập thể, gián đoạn, vẫn luôn không dứt bệnh, mấy ngày trước còn đột nhiên bị ngất. Vân Hoan cảm thấy bệnh này của ông đến quá khó hiểu, cố ý nhờ Lâm Nguyên Tu nhìn xem, Lâm Nguyên Tu chỉ nói ông là lâu ngày vất vả thành tật, tuổi lớn, bệnh liền phát ra. Nếu không cẩn thận điều dưỡng, sau này còn phải chịu đau khổ hơn.

Dù là như vậy, Hướng Hằng Ninh vẫn không chịu an tĩnh, la hét muốn đi Thục Châu, vẫn là Dương di nương cố ý phái người đi tìm Vân Hoan, Vân Hoan khuyên một hồi mới khiến ông tạm thời mất đi tâm tư đó.

Hôm nay đi lại, thấy sắc mặt Hướng Hằng Ninh tốt hơn rất nhiều, lúc nàng đi tìm ông, thấy Dương di nương đỡ ông, hai người chậm rãi đi dạo trong hoa viên, nói nói cười cười, ngược lại lại không thấy bóng Tô thị đâu.

“Cha.” Vân Hoan ngọt ngào gọi một tiếng, Hướng Hằng Ninh và Dương di nương quay đầu thấy là nàng, hai người đều hết sức vui


XtGem Forum catalog