
tán, chỉ sợ ngươi không có quả ngon mà ăn.” Miêu Ngọc Tủy chần chờ nói.
“Sợ cái gì!” Triệu Du Hoán híp mắt, cười như tên trộm nói: “Nếu không phải ta, Tống Trường Bình chưa chắc đã leo lên được giường của nương tử hắn đâu. Nữ nhân, không lừa không dỗ, thành thế nào!”
“…..”
“Để ăn mừng Trường Bình huynh đệ nhà chúng ta khỏi bệnh, buổi tối hắn vui vẻ, chúng ta cũng vui vẻ thôi! Buổi tối ca ca mang ngươi đi gặp nhóm mỹ nữ trong thành Ung Châu chúng ta. Huynh đệ, ngươi thích loại hình nào? Ngươi muốn loại hình gì, ca ca đây cần cái gì có cái đó!” Triệu Du Hoán lại đặc ý vòng qua bả vai Miêu Ngọc Tủy.
Lần này, vừa vặn, không kém mảy may, tay Triệu Du Hoán, thẳng tắp dừng trên ngực Miêu Ngọc Tủy.
“Ơ, huynh đệ, còn rất rắn chắc đấy!” Triệu Du Hoán không rõ chân tướng bóp lấy ngực Miêu Ngọc Tủy, “Xem ra đây là luyện được! Huynh đệ, ngươi luyện võ?”
“… ……..” Miêu Ngọc Tủy mặt từ đen chuyển sang hồng, lại từ hồng đổi sang trắng, một lát sau, biến thành giận không kiềm chế được.
“Con mẹ nói! Lão tử lớn như vậy, còn chưa có người dám sờ ngực lão tử!” Miêu Ngọc Tủy một cái ném qua vai, trực tiếp ném Triệu Du Hoán ngã trên mặt đất.
“Má ơi!” Một tiếng hét thảm, vang vọng khắp Tống phủ.
Trong phòng đúng là cảnh xuân kiều diễm, Tống Trường Bình cả người trống trơn ôm lấy Vân Hoan đã mất hết khí lực, đang bế nàng về giường, bắt đầu đợt tấn công thứ hai, Vân Hoan cũng cả kinh, “Sao vậy?”
“Heo bị dẫm phải chân, chắc vậy.” Tống Trường Bình nghe ra là giọng của Triệu Du Hoán, dứt khoát không để ý.
Cười nhẹ an ủi Vân Hoan, thấp đầu, mật mật tế tế hôn lên người nàng.
Cái hôn này, giống như lông chim trêu chọc Vân Hoan, thân thể vừa mới trải qua hoan ái cực độ mẫn cảm, nàng không khỏi né tránh, mở mắt nhìn Trường Bình, miệng không khỏi méo xẹo.
Người này rốt cuộc là có bao đói a, sao lại lớn rồi….
… …… …… …..Tác giả có chuyện muốn nói…. …… ……
– Mời nói với Vân Hoan một tiếng: Vân Hoan, bảo trọng.
– Lại nói với Triệu Du Hoán một tiếng: Nhị gia, trân trọng!
Chương 50
Một đêm này Vân Hoan cuối cùng cũng ý thức đến một vấn đề nghiêm trọng: Tống Trường Bình mở mặn giống như một con hổ đói mới thả ra lồng, đây tuyệt đối là không thể trêu chọc.
Ngày hôm sau, khi nàng đỡ thắt lưng của mình xuống giường, người trên giường vẫn đang ngủ say, một khuôn mặt như ngọc dưới ánh sáng nhạt quả thật rất đẹp, trên mặt còn mang theo nụ cười thỏa mãn, nhưng lúc này Vân Hoan thật sự muốn lấy tay nhéo hắn!
Cả đêm đấy, nàng bị ép buộc, lăn qua lăn lại, bừa bãi…
Hướng Vân Hoan ngẩng đầu lên nhìn thấy màn che giường, cũng nhịn không được ‘ơ’ một tiếng.
Người trên người cũng dậy, ôm nàng ngã xuống trên giường, Vân Hoan vội vàng hất tay hắn ra, hỏi: “Màn che giường này là thế nào?”
Đêm qua bị người mê thất điên bát đảo, tất cả tâm tư đều đặt ở trên người Tống Trường Bình cho nên xem nhẹ biến hóa xung quanh. Hôm nay vừa thấy, màn che giường bình thường là màu hồng chẳng biết từ lúc nào đã đổi thành màu trắng thuần, trắng thuần cũng thôi, nhưng phía trên còn thấp thoáng mấy bức tranh.
Vân Hoan tiến lại nhìn kỹ, mặt lập tức đỏ bừng: Đây, đây đều là cái gì vậy? Nhìn thế nào cũng giống một bộ đông cung đồ? Nội dung vẽ hình như là nam nữ đang làm chuyện hoan ái, bên ngoài cửa lại có một thiếu nữ đang rình coi, kìm lòng không đậu duỗi tay cho vào trong váy của mình… [omeoi…'>
Vân Hoan chuyển mắt liền thấy bức tranh này hợp với mấy bức tranh bên cạnh, nàng lờ mờ cảm thấy rất quen mắt, hình như nằm bên trong họa tác ‘phong lưu tuyệt sướng đồ’, quả thật là hương diễm đến cực điểm.
Trường Bình kéo nàng vào trong ngực, thấp giọng nói chuyện nhưng người lại không thành thật, thỉnh thoảng còn muốn chạm vào lỗ tai Vân Hoan, cổ họng người vừa mới tỉnh ngủ mang theo chút khàn khàn, càng chọc người.
“Cái màn che giường này chính là bảo vật đáy hòm của Triệu nhị, khó được hắn bỏ những thứ yêu thích tặng cho ta.”
“Mau lấy xuống đi, nếu để bọn nha hoàn nhìn thấy…” Vân Hoan vươn tay muốn tháo màn che xuống, Trường Bình vươn tay kéo nàng lại. Đến cuối cùng Vân Hoan vẫn không hiểu được vì sao hai người rối thành một nùi, kết quả cuối cùng là quần áo của nàng bị tụt xuống hết, ma ốm Tống Trường Bình vừa rồi còn chưa tỉnh ngủ lại thành công dụ dỗ nàng làm chuyện vui vẻ một hồi.
Nàng nhớ được duy nhất chính là cuối cùng khi nàng đang trong tình trạng kiệt sức, Trường Bình còn muốn bò lên, nàng trợn trừng mắt, một đạp đạp hắn xuống giường.
“Đại gia, mặt ngài… Sao lại bị thương?” Lúc gần trưa, Trường Bình mang theo Tống Lỗi đi trên đường trong thành Ung Châu, vẻ mặt Tống Trường Bình rõ ràng là đường làm quan mở rộng, nhưng trên mặt lại có một vết ứ xanh khả nghi.
Tống Lỗi nghi ngờ nhìn chủ tử mình: ngươi nói, hắn bồi ở bên cạnh chủ tử cũng không phải một năm hai năm, nhưng chưa từng thấy chủ tử bị đánh còn bày ra bộ dáng phát tài, mà nhiều ngày nay ngài ấy cũng không ra ngoài, chẳng lẽ, là Đại nãi nãi đánh?
Nhưng người nam nhân nào bị nữ nhân đánh còn cao hứng phấn chấn như vậy?
Nam nhân có khôn khéo, thành thân, quả nhiên sẽ biến ngốc. Tống Lỗi nhìn nh
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
KHI........TIỂU THƯ VÀ HOÀNG TỬ ĐI HỌC Zenny Nguyễn (Gấu Sociu or Gấu Sociu's) Truyện kiếm hiệp