
g nói: “Đừng lên tiếng!”
Nàng vội vàng nín thở, chỉ thấy trong tay áo Miêu Ngọc Tủy có 4 con rết chậm rãi thò đầu ra, cả người đều là màu xanh biếc, chỉ riêng đầu là màu đỏ thẫm, cái đầu to hơn gấp 2 lần con rết bình thường.
Có lẽ là mùi máu tươi trên người Trường Bình kích thích đến chúng nó, râu của 4 con rết rung rung, thậm chí Vân Hoan còn có thể nghe được thanh âm râu rung lên của con rết.
Từ nhỏ nàng sợ nhất là con này, giờ khắc này lại nhịn xuống tiếng thét chói tai, lén lút thối lui sang một bên.
Bốn con rết này đầu tiên là thò đầu ra thăm dò, rồi sau đó cũng nhanh chóng bò về phía Trường Bình, chỉ một lát công phu, bốn con rết đều chuẩn xác tự tìm tìm đến chỗ miệng vết thương, sau đó khoan khoái ghé vào miệng vết thương nơi cổ tay cổ chân bắt đầu hút máu.
Vân Hoan thấy cảnh này quả thực muốn khóc, kéo tay áo Miêu Ngọc Tủy, Miêu Ngọc Tủy nhếch miệng, thấp giọng nói: “So với ta tưởng tượng còn tốt hơn. Ta nghĩ ngươi nhất định sẽ thét chói tai khóc rống, ít nhất cũng sẽ chạy ra ngoài cửa.”
“Rết có độc…” Vân Hoan cố nén sợ hãi, lời nói ra cũng run run.
“Sợ thì đừng nhìn, theo ta ra ngoài.” Miêu Ngọc Tủy lại thấp giọng nói, lôi kéo Vân Hoan đi ra ngoài, khép cửa, nói: “Âm xà cổ trên người hắn rất lợi hại. Xem ra sợ là đã có hơn 2 năm rồi. Có thể chịu được đến ngày nay, coi hắn mạng lớn.”
“Có thể…. Có thể trị được không?” Vân Hoan vẫn run run như cũ, muốn quay đầu xem, Miêu Ngọc Tủy ngăn lại nói: “Ta khuyên ngươi vẫn nên đừng nhìn. Bên trong còn phải non nửa canh giờ, lúc này sẽ không xảy ra chuyện gì không may đâu. Nếu người nhàn rỗi, mau đi chuẩn bị cho ta chút hùng hoàng, tỏi và xương bồ, lại đun mấy thùng nước ấm. Lại dùng một lạng tía tô, một lạng nam bạc hà, một lạng ngải bụi, tám tiền nhân sâm, tám tiền liên kiều, bảy tiền hòa hoa, bảy tiền huyền sâm, sáu tiền sài hồ, hai tiền xuyên khung, năm tiền ngũ hoàng kỳ, thêm một lạng bạch chỉ, hai tiền tam thất, nấu thành canh Tô Hà, đầy đủ, phương thuốc này ngươi phải nhớ kỹ, sau này còn phải ăn nửa tháng!”
Vân Hoan vốn hoảng hốt, nhưng là không biết vì sao, Miêu Ngọc Tủy nói nàng đều nhớ kỹ, quay đầu lại một năm một mười truyền cho Tống Lỗi, nghe được Miêu Ngọc Tủy sửng sốt.
Đợi nàng nói xong, nàng xoay người muốn vào nhà, Miêu Ngọc Tủy ngăn lại nói: “Đã nói bên trong rất đáng sợ, ngươi xem đảm bảo buổi tối nhất định thấy ác mộng.”
Vân Hoan ngẩng đầu trả lời: “Bên trong chính là tướng công ta. Hắn đã gặp cực khổ, ta bên bồi ở bên cạnh hắn mới đúng.”
Miêu Ngọc Tủy thấy nàng vẻ mặt kiên quyết, không khỏi lắc lắc đầu, chờ Vân Hoan đã vào nhà, lại cảm thấy hâm mộ, nhất là hâm mộ người bên trong có một nương tử tốt cùng đồng cam cộng khổ, thứ hai, cũng là hâm mộ đôi uyên ương này.
Một bên khác, cũng là lòng sinh hối hận.
Nửa tháng trước nàng mới đến Ung Châu, vốn là tìm nơi nương tựa một người bạn tốt quen từ trước, danh gọi Chu Thông. Không biết thế nào, Chu Thông lại nói ra một chuyện lạ.
Nói là ở Ung Châu có một gia đình họ Hướng, trong nhà có hai vị tiểu thư, vị Nhị tiểu thư kia kiêu ngạo ương ngạnh, không chỉ đoạt vị hôn phu của tỷ tỷ mình, còn dỗ phụ thân mình chuyển Phong Niên thực phủ đáng giá nhất trong nhà cho nàng. Không chỉ như vậy, Nhị tiểu thư này còn đuổi cậu mình đi, lại ức hiếp đương gia chủ mẫu… Tóm lại, không chuyện ác nào không làm.
Lúc đó nàng còn cảm thán trên đời này còn có người kiêu ngạo như vậy, còn nói Chu Thông lừa nàng. Không nghĩ đến cách một ngày Chu Thông liền dẫn một tiểu cô nương xinh đẹp đến, nói là Đại tiểu thư Hướng phủ Hướng Vân Cẩm.
Hướng đại tiểu thư này nhìn ôn nhu hiền lành, Chu Thông ép hỏi mãi nàng ta mới ấp úng khóc kể gia môn bất hạnh, rồi sau đó lại che chở muội muội mình nói: “Tất cả đều là ta không dạy tốt muội muội, mới khiến đôi bên sinh khe hở, tất cả đều là lỗi của ta…”
Bộ dáng đó, quả thật là lê hoa đẫm mưa, người thấy liền thương.
Chu Thông lập tức tức giận, liên tục nói phải giáo huấn Hướng Vân Hoan một trận.
Lúc đó mặc dù nàng cảm thấy không thỏa đáng, nhưng vẫn đáp ứng Chu Thông thỉnh cầu, thế này mới đến Phong Niên phá quán trước sau.
Giờ này nghĩ đến, thật sự là quá không thỏa đáng.
Không nói cái khác, Miêu Ngọc Thường bình thường rất thích soi mói, người hắn chọn trúng, sao có thể kém?
Miêu Ngọc Tủy cầm ngọc bội bên hông, không khỏi cảm thấy ảm đạm: ngọc bội đã giao cho nàng, Miêu Ngọc Thường nhất định là đã chết. Ca ca này của nàng…
Nàng hít miệng thở dài, lại đi vào phòng chăm chú nhìn, tiểu nương tử quật cường đó lúc này đang ngồi trước mặt Tống Trường Bình không biết đang nói cái gì.
Thôi, sau này lại nhắc nhở nàng đề phòng tỷ tỷ mình là được rồi.
Trong phòng, bốn con rết vẫn ghé vào miệng vết thương trên người Tống Trường Bình như cũ, trên miệng vết thương này lại không có vết máu dư thừa nào, vô cùng sạch sẽ.
Vân Hoan cầm khăn tay lau sạch mồ hôi trên mặt Trường Bình, thấp giọng an ủi nói: “Trường Bình, ta ở đây.”
Trường Bình giống như cảm giác được, động đậy một chút, quá một lát, làn da trên ngực Trường Bình, giống như lần trước Vân Hoan nhìn thấy, đột ngột xuất