Old school Easter eggs.
Cửa Cấm – Quỳnh Dao

Cửa Cấm – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321743

Bình chọn: 9.5.00/10/174 lượt.

trống vắng và buồn tủi trong lòng.

Song khủng khiếp nhất vẫn là những đêm dài mất ngủ và sự ám ảnh của những hồn ma trong Hàn Thông viên. Từ sau đêm tân hôn, nàng lại mấy lần nghe thấy tiếng thở dài não nề và trông thấy có bóng người thấp thoáng ngoài cửa sổ. Vì đã được mẹ chồng căn dặn trước, nàng không còn sợ hãi như lần đầu, song vẫn cảm thấy rờn rợn mỗi lần trong thấy, hoặc nghe thấy những bóng đen và những âm thanh ấy.

Một hôm, vào buổi tối, nàng sai Tử Yên đến nhà bà dì của Nguyên Tường bên khu Ngâm Phong quán mượn mẫu thêu, khi trở về, Tử Yên sợ tái mét mặt, khóc khóc mếu mếu, chạy vào nhà kêu líu lưỡi.

– Đừng kêu ầm lên, có chuyện gì thế? – Xảo Lan lấy áo lông khoác vào người và bảo Tử Yên lấy cho nàng viên thuốc an thần để uống, rồi hỏi – Em thấy những gì?

– Một con ma nhảy từ trong bụi trúc ra… – Hai hàm răng cô gái đánh vào nhau lập cập – Em thấy nó chồm tới, vừa cứng đơ vừa bay vèo qua một cái!

– Đã cứng đơ làm sao còn bay vèo được? – Xảo Lan vặn lại – Dứt khoát em trông nhầm rồi, có lẽ ông già Cao làm vườn bẻ măng trúc đấy.

– Nhất định không phải ông già Cao. Hình dáng ông ta, em còn lạ gì, người cao tọ Nhưng con ma này không cao to như thế, quần áo cũng không phải…

– Thế nó mặc gì? – Xảo Lan truy hỏi.

– Nó mặc áo choàng lật phật! – Tử Yên co rúm người lại rồi đột ngột kêu lên – À, phải rồi, nó mặc áo liệm! Cổ tay áo bay bay!

Trong bụng cảm thấy rờn rợn, hơi lạnh từ trong cổ hắt ra, song Xảo Lan không thể không làm bộ cứng cỏi:

– Đừng nói với ai nhé, Tử Yên! Người khác chưa gặp ma bao giờ, sao chỉ có mình em gặp? Nói ra người ta sẽ cười chị em mình thần hồn nát thần tính. Vả lại, có phải là ma không thì chưa biết, nhưng nhỡ là người ở bên ấy thì sao? Đêm nay lại tối trời, không có trăng, em không nhìn rõ, lại nhiều lần được nghe chuyện ma quỷ nữa.

– Em thề là nhìn thấy mà! – Tử Yên không chịu, cãi lại – Ma đàn ông, cứng đơ như xác chết. Trông thấy em, nó bay ngay về phía Lạc Nguyệt hiên.

– Bay hay là nhảy? – Xảo Lan hỏi vặn.

– Chuyện đó… em biết làm sao được? Sợ phát khiếp lên, đến nhảy cũng không kịp nhảy, còn nhìn ngó làm gì.

– Em thấy chưa, lúc thì em bảo nó nhảy, lúc lại bảo nó bay, chính em cũng không rõ. – Xảo Lan mắng – Thôi đằng nào ma nó cũng không làm hại em. Đi ngủ một giấc, sáng mai dậy là quên ngay đấy mà. Từ nay về sau, chúng ta đừng ra khỏi nhà vào ban đêm nữa. Thôi đi ngủ đi!

Tử Yên đi ngủ, bụng còn ấm ức chưa chịu. Xảo Lan tuy ngoài mồm nói bạo thế, nhưng trong bụng lại thấy rờn rợn. Nàng nhớ lại tất cả những chuyện Nguyên Khải kể cho nàng nghe về những con ma ở Hàn Thông viên. Phải chăng tất cả những người chết oan uổng đều biến thành mả Thế còn Nguyên Khải thì sao? Vong hồn chàng cũng bay lởn vởn trong Hàn Thông viên ư?

Nghĩ thế, nàng không sao ngủ được. Bước đến bức tranh của Nguyên Khải để lại, nàng ngẩng nhìn lên bức tranh ấy, bất giác nàng nói chuyện với nó:

– Khải Khải, nếu vong hồn chàng có linh thiêng thì hãy vì tình nghĩa của em mà hiện về cho em được gặp.

Bức tranh vẫn đóng chặt trên tường, xung quanh im phăng phắc, làm gì có ma. Chỉ có tiếng gió ngoài cửa sổ thổi trên ngọn trúc phát ra những âm thanh rì rào đơn điệu. Xảo Lan thở dài nhẹ nhõm, sao mình ngốc nghếch thế, sao lại đi tin vong hồn Nguyên Khải bay quanh quẩn bên cạnh mình. Nàng bước đến cạnh giường, vừa cởi xiêm áo đi ngủ, vừa lẩm bẩm một mình:

– Nỗi buồn sinh tử đã lâu, vong hồn chưa chịu về nhập mộng.

Ba tháng trời trôi qua trong cảnh huống đó. Bóng dáng của vong hồn ám ảnh nàng, niềm nhớ thương Nguyên Khải vây bủa nàng, nỗi cô quạnh trống vắng dày vò nàng.

Song, mặc kệ nỗi đau khổ vất vả của một con người, thời gian vẫn trôi đi từng ngày. Sau ba tháng, Xảo Lan về nhà thăm cha mẹ. Mẹ nàng nâng khuôn mặt hốc hác của nàng lên ngắm nghía, rồi rơm rớm nước mắt:

– Sao con ngày càng gầy đi thế? Sống bên nhà họ Bạch không thoải mái hay sao?

– Ai nói mẹ thế? Con rất thoải mái. Mẹ chồng đều thương quý con, con được ăn ngon, mặc đẹp, mặt nào cũng tốt, con còn không thỏa mãn nỗi gì nữa?

– Nhưng… – Hàn phu nhân ngập ngừng – Nói cho cùng, con vẫn là người không có chồng.

– Con có chồng chứ! – Xảo Lan cãi lại – Có điều anh ấy không còn nữa.

– Sống như vậy mà con không thấy khổ hay sao? – Hàn phu nhân chau mày, cất giọng xót xa – Mẹ chồng con đến thăm mẹ mấy lần, lần nào bà ấy cũng bảo chỉ cần con đổi ý, bằng lòng cải giá, nhà họ Bạch không trách cứ gì đâu!

– Kìa, mẹ! – Xảo Lan gọi to – Chả lẽ mẹ chồng con không ưa con hay sao mà muốn tống khứ con đi?

– Đừng nói hồ đồ! Mẹ chồng con thương con còn trẻ mà đã chịu phận góa bụa, con đừng đổ tiếng oan cho bà ấy.

– Thế nào mẹ? Cả hai bà đều chưa bỏ được ý định bắt con cải giá, cứ nhất quyết buộc con phải chết để bày tỏ lòng dạ hay sao?

– Thôi, thôi được rồi, đừng nói nữa! Âu đây cũng là số phần của con! – Hàn phu nhân than thở rồi im lặng.

Ở nhà cha mẹ đẻ được mười ngày rồi trở về Hàn Thông viên, lòng Xảo Lan càng quyết, chí Xảo Lan càng vững. Đêm đêm, nàng đứng trước bức tranh của Nguyên Khải, rì rầm như cầu nguyện:

– Khải Khải, chúng ta