
mắt lục tìm khắp vườn hoa phủ kín bóng đêm. Hai hàng lệ chảy tràn xuống má, nàng vẫn ôm ghì quyển thơ và hướng ra phía vườn hoa rậm rì cây cối, gọi to:
– Đến đây, Khải Khải! Chàng đừng bỏ em! Em van chàng, Khải Khải!
Trời đêm dầy đặc, tiếng gió lao xao, bóng cây trong vườn lay động, không biết vong hồn người quá cố đang lẩn khuất nơi nào? Xảo Lan lấy tay áo che kín mặt, nàng gục xuống cửa sổ mà thổn thức.
Chương 7
Xảo Lan lâm bịnh rất nặng.
Tưởng mình sắp chết, nàng không thiết sống nữa, chỉ muốn chết thật nhanh. Có chết thì nàng mới gặp được Nguyên Khải. Lúc ấy sẽ không có ai bắt nàng phải cải giá, sẽ không có sức mạnh nào chia rẽ được nàng với chàng nữa. Nàng muốn chết, nàng cầu được chết, mong được chết, chỉ có cái chết mới có thể làm cho nàng thỏa nguyện.
Suốt từ sáng đến tối, trong phòng lúc nào cũng đông người, mẹ đẻ, mẹ chồng, cô dì, nàng hầu con ở… ra vào không ngớt. Họ chăm sóc nàng, sắc thuốc cho nàng, mời thày thuốc đến thăm bịnh để chữa chạy cho nàng. Nàng bị sốt cao, người lúc nào cũng nóng như than hồng, đầu vật vã một cách bất lực trên mặt gối. Nàng thét gọi Khải Khải luôn mồm: Các người đứng ở đây làm gì mà đông thế, làm chàng không thể vào được! Hãy ra hết ngoài kia đi! Mẹ Ơi, mẹ ra đi! Để cho chàng vào! Để cho chàng vào với con! Các người ra hết đi cho chàng vào!
Nàng cứ luôn mồm hò hét đuổi hết người này người nọ. Các người ra hết đi! Ra hết cho chàng vào! Khải Khải! Khải Khải!
Rồi một buổi tối, trong phòng hầu như không có một ai. Nàng mê sảng và nghe thấy tiếng chàng rất nhỏ, rất trầm và vô cùng đau đớn:
– Xảo Xảo! Xảo Xảo!
– Ôi, chàng đấy ư, Khải Khải? – Nàng mơ màng cất tiếng gọi
– Chàng đã đến! Chàng đang ở đâu?
– Em không nhìn thấy anh đâu, Xảo Xảo ạ!
– Phải rồi, chàng là vong hồn. – Nàng hoảng hốt nói to – Nhưng em sắp chết rồi, lúc ấy em sẽ nhìn thấy chàng.
– Em đừng chết, Xảo Xảo!
– Em muốn chết.
– Không, em không được chết! Vì anh mà em hãy gắng gượng lên, hãy sống cho khỏe mạnh! Xảo Xảo, anh không muốn em chết!
– Nhưng chàng đã chết rồi đấy thôi!
– Chết không sung sướng gì đâu, Xảo Xảo ạ! Cái chết không thể làm cho chúng ta đoàn tụ, thế giới của vong hồn hoang lạnh lắm! Em đừng đến, Xảo Xảo!
– Chàng đang ở đâu, Khải Khải?
– Trong Lạc Nguyệt hiên, vong hồn của những người chết oan uổng trong nhà họ Bạch đều ở đấy cả.
– Em sẽ đi tìm chàng.
– Đừng, em không được làm thế, em phải sống! Anh muốn em sống! – Giọng chàng trở nên gấp gáp thiết thạ – Hãy nghe anh, Xảo Xảo. Hãy nghe anh đi!
– Được rồi, em nghe chàng. – Nàng mơ hồ chấp thuận – Nhưng sống để làm gì hở chàng? – Cải giá! – Tiếng chàng rõ mồn một.
Như bị sét đánh, nàng giật mình choàng dậy hét lên:
– Không!
Nàng hét rất to. Mẹ đẻ và mẹ chồng nàng cùng bọn nàng hầu con ở đều đổ xô vào phòng. Mẹ nàng xông đến cạnh giường, giữ cho nàng khỏi giãy giụa và gọi:
– Làm sao thế con? Xảo Lan, con làm sao thế?
– Chao ôi! – Như vừa tỉnh mộng, nàng mở mắt, trong phòng đầy người, mọi người đều giương mắt nhìn nàng, làm gì có Nguyên Khải? Làm gì có tiếng chàng? Nàng thở dài, mồ hôi đầm đìa khắp người – Ôi, tôi vừa nằm mệ – Nàng thều thào rất khẽ – Mình vừa nằm mê!
Mẹ nàng đặt tay lên trán con rồi ngạc nhiên nhìn Bạch phu nhân:
– Hết sốt rồi. Có lẽ không sao đâu.
Nàng thất vọng quay mặt vào trong, nước mắt chảy tràn xuống má. Đúng thế, cơn sốt đã rút, nàng sẽ khỏi, điều đó nàng biết rõ, vì chàng không muốn nàng chết mà.
Quả nhiên nàng khỏi thật.
Một tháng sau, nàng hoàn toàn hồi phục, mặc dù vẫn hốc hác gầy còm, nhưng cái chết đã tránh xa nàng. Hàn phu nhân trở về nhà. Suốt thời gian Xảo Lan ốm, bà ở luôn bên nhà họ Bạch để chăm nom con gái. Trước khi ra về, bà buồn rầu nói với Bạch phu nhân:
– Xem chừng lòng dạ Xảo Lan vẫn cứng cỏi lắm, không tài nào làm nó nao núng được. Tôi không còn cách nào nữa. Cháu nó đã về làm dâu bên này, thôi thì tất cả tùy ở ông bà.
– Hờ! – Bạch phu nhân thở dài – Tôi hiểu ý bà. Xin bà cứ yên tâm. Tôi coi cháu là con cái của mình, không bao giờ đầy đọa nó.
Mẹ về rồi, Xảo Lan trở lại với nhịp sống trước đây. Chỉ khác cái là nàng nóng lòng chờ đợi vong hồn của Bạch Nguyên Khải. Mỗi tối nàng đều chuẩn bị sẵn bút mực và giấy má để dụ chàng hiện về viết. Đêm về khuya, nàng thường đứng lặng trước cửa sổ, khấn gọi: “Khải Khải! Vào đi! Khải Khải!”
Song vong hồn chàng không hiện về nữa. Dường như nó cố ý lượn lờ ở bên ngoài vì biết nàng đang chờ đợi. Lòng nàng cương lên trước nỗi chờ mong rồi lại xẹp xuống vì thất vọng. Nàng bồi hồi vật vã giữa chờ mong và thất vọng. Những ngày buồn chán, nàng thường nâng quyển sổ thơ đọc đi đọc lại mãi bài thơ Nguyên Khải viết cho nàng. Mặc dù từng câu từng chữ nàng đều đã thuộc lòng. Song nàng vẫn thích đọc lại.
Lời nàng vọng đến tai anh, trời cao nghe thấy đến nhanh với nàng… Rõ ràng chàng muốn nói là giữa người và hồn có sự ngăn cách rất xa, không thể gặp nhau. Tóc mai không phủ gối hồng, hỏi chăng hoa hạnh lạnh lùng trong mưa? Ôi, Khải Khải, người tri âm tri kỷ như chàng sao lại cách biệt xa vời vậy? Nàng bắt đầu ngẫm nghĩ về khoảng cách giữa