Cửa Cấm – Quỳnh Dao

Cửa Cấm – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321613

Bình chọn: 9.5.00/10/161 lượt.

Cửa Cấm – Quỳnh Dao

Cửa Cấm – Quỳnh Dao

Chương 1

Tên nàng là Hàn Xảo Lan, nhưng chàng vẫn gọi là Xảo Xảo. Tên chàng là Bạch Nguyên Khải, nhưng nàng vẫn gọi là Khải Khải.

Nhà họ Hàn ở đầu thành, nhà họ Bạch ở cuối thành. Cả hai gia đình đều thuộc loại danh giá, đều có sân sâu vườn rộng, có dinh thự chạm trổ cầu kỳ, và lại có quan hệ họ hàng dây mơ rễ má rất xạ Vì thế, nhà họ Hàn và nhà họ Bạch đi lại với nhau khá thân thiết, và cũng vì thế mà Xảo Lan và Nguyên Khải từ nhỏ đã trở thành đôi lứa quấn quýt bên nhau.

Trẻ con không tránh né, trẻ con cũng không giả dối, chúng chơi đùa với nhau, ăn uống với nhau, cùng học chữ, cùng đọc sách. Cô bé thường cùng mẹ đến nhà cậu trai, cậu trai cũng thường cùng mẹ đến nhà cô gái. Chúng cũng điên khùng, cũng bướng bỉnh, cũng cãi cọ, cũng ngoặc tay thề tuyệt giao mãi mãi, rồi cũng lại ngoắc tay giảng hòa với nhau… Song trong lòng, cậu bé trai biết mình yêu thích cô bé gái, cô bé gái cũng biết mình yêu thích cậu bé trai.

Lần đầu tiên hai đứa trẻ đến Hàn Thông viên là do cậu bé dẫn đường; lúc ấy cậu bé lên chín và cô bé lên bảy. Giấu người nhà, cậu bé lẳng lặng dẫn cô bé lủi ra ngoài thành để tới tận vùng ngoại ô cách đó bốn dặm, dừng chân trước cổng khu vườn hoang dại, âm u và cô tịch. Nhìn khoang cổng um tùm dây leo và bức tường đỏ cạch đổ lở cùng mấy cây thông cổ thụ vươn cành ra ngoài tường, cậu bé bảo:

– Nhìn kìa! Đây chính là Hàn Thông viên của nhà anh đấy.

Cô bé nhìn khu vườn bỏ hoang đã lâu, cố kiễng chân ngó thử xem bên trong có điều gì thần bí. Cậu bé giật tay bạn, bảo:

– Đi! Anh biết phía tường hậu của khu vườn có một lỗ hổng, chúng ta có thể chui qua được. Trong vườn rộng ơi là rộng, có nhiều nhà cửa, lần trước anh cùng với anh trai chui vào xem rồi, anh sẽ đưa em vào tới mảnh vườn hoa có ma nhé.

Cô bé hơi co người lại và lắc đầu:

– Không, em sợ lắm!

– Sợ gì? Đang là ban ngày, ma quỷ không dám ra dâu! Lần trước các anh cũng không gặp ma! Mới lại đã có anh, anh sẽ bảo vệ em cơ mà.

– Anh không sợ ma à? – Cô bé nghi ngờ hỏi.

– Anh không sợ!

– Nhưng… nhưng… mọi người đêu bảo Hàn Thông viên có ma thật, sợ Ơi là sợ, cho nên ông nội anh mới đóng cửa vườn lại và dọn vào ở trong thành.

– Ông nội anh nhát gan lắm, nếu là anh, anh chẳng dọn đi. Cái Hàn Thông viên này rộng hơn cả khu nhà hiện giờ của nhà anh, bên trong có mấy cái vườn, cái này nối cái kia, đáng tiếc bây giờ đều mọc cỏ hết. Nghe nói trước kia tổ tiên nhà anh đã bỏ mấy chục vạn lạng bạc ra làm khu vườn ấy. Bây giờ bỏ không, tiếc quá! Chỉ tại ông nội anh nhát gan thôi!

– Thế ông nội anh đã trông thấy ma chưa? Nó như thế nào?

– Nghe nói có cả ma đàn ông và ma đàn bà, mặt xanh lè, trông sợ Ơi là sợ. Đêm nào nó cũng khóc cũng kêu, cũng đi, cũng thở dài…

– Ối cha cha, anh đừng nói nữa. Chúng ta đi về thôi.

– Đi về à? Em đã vào xem đâu?

– Em chả vào!

– Xảo Xảo, không ngờ em cũng nhát gan thế.

– Ai bảo em nhát gan?

– Thế thì vào với anh đi!

– Thôi được! – Xảo Lan nghiến răng. – Vào thì vào.

Thế rồi hai đứa bé vòng sang bức tường phía sau và tìm được lỗ hổng giữa đám cây cỏ um tùm. Nguyên Khải bò lên trước rồi kéo Xảo Lan lên. Chỉ một bước nhảy, Nguyên Khải đã xuống được đám cỏ rậm rì dưới vườn, Xảo Lan chỉ còn biết nhảy xuống theo. Nắm chặt lấy tay Nguyên Khải, cô bé sợ sệt lấm lét nhìn khu vườn um tùm, âm u và rậm rịt cây cối.

Cây chen với cây, cỏ hoang mọc kín lối đi, trên lan can hàng rào đầy dây leo và gai góc, trong đầm sen ngày trước bèo nở đặc kín. Bàn đá, ghế đá và tiểu đình đều đầy bụi và mạng nhện. Nguyên Khải kéo tay Xảo Lan cẩn thận rẽ qua bụi cây đầy gai và chui qua những cành cây thâm thấp. Sau đó Xảo Lan nhìn thấy những ngôi nhà chạm trổ, những lâu đài, lầu gác, cầu kiểu, hành lang mọc đầy rêu xanh. Tất cả, ngói xanh tường đỏ đều đã phai màu, nhưng vẫn có thể nhận ra vẻ sang trọng và cầu kỳ ngày trước. Cửa ngõ đều được đóng kín, lớp giấy bồi trên cửa sổ bị mưa gió làm mủn rách, rũ xuống khoang gỗ. Nguyên Khải dắt Xảo Lan bước lên những bậc thềm phủ kín rêu xanh. Toài người lên bệ cửa sổ, Nguyên Khải nói khẽ với Xảo Lan:

– Em nhìn bên trong mà xem!

Xảo Lan sợ hãi liếc nhanh vào. Bên trong nhà rất sâu, đồ dùng còn đủ cả, đều là những đồ gỗ nặng nề đầy bụi bậm và mạng nhện. Bốn phía gian đại sảnh, cửa kín như bưng, không rõ ẩn giấu bao nhiêu điều thần bí và khủng khiếp.

Một cơn gió ào tới, tóc Xảo Lan dựng đứng cả lên, cô bé bất chợt rùng mình, nói nhỏ với Nguyên Khải:

– Thôi về đi! Chúng ta về thôi! Khéo mẹ em đang tìm em đấy!

– Nhưng em chưa được xem mảnh vườn có ma.

– Em không xem đâu!

– Thì em ở đây, anh đi một mình vậy!

– Ôi, đừng, đừng để em một mình, em cùng đi với anh vậy.

Nguyên Khải nhướng mày, vẻ thắng thế, ngay cả trẻ con, đứa con trai nào lúc sinh ra cũng sẵn có máu anh hùng trong người.

Đi vòng qua ngôi nhà chính mới có thể thấy hết được vẻ đồ sộ của cái dinh cơ này. Sau khu rừng trúc um tùm là một dãy hàng rào thâm thấp, mấy bông hoa đỏ tươi vẫn nở giữa đám cỏ tạp nham nhiều lao.i. Phía trên dãy hàng rào có một khoang cửa nhỏ, trên tấm biển chằng ngang kh


XtGem Forum catalog