Disneyland 1972 Love the old s
Cứ lạnh lùng đi, Rồi anh sẽ mất em

Cứ lạnh lùng đi, Rồi anh sẽ mất em

Tác giả: Sunii1

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328235

Bình chọn: 8.00/10/823 lượt.

– Em mệt rồi, anh đưa em về được không? – Sau một lúc nào im lặng, nghe thoang thoảng cuộc nói chuyện của anh, cô cũng hiểu ra phần nào, chắc anh đang có việc bận, thôi cô không làm phiền anh nữa, cô lên tiếng. Anh khẽ gật đầu rồi lái xe nhanh hơn. Thoáng chốc, ngôi nhà xinh xắn của cô đã hiện lên trước mắt.

Anh mở cửa cho cô xuống, cô bước xuống nhưng không vào trong luôn mà hình như cô còn có điều gì đó ấp úng chưa nói thành lời, anh hiểu ý nên hỏi :

– Muốn nói gì à?

– Vâng. Em muốn anh bớt lạnh lùng với em đi được không? Em không thích!

Dứt câu, cô choàng chạy luôn, cứ như sợ anh ăn thịt không bằng. Ngồi trên xe, anh hướng mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ bé ấy chạy, đôi môi bất giác nở nụ cười. Rất nhanh chóng, anh thu lại nụ cười, gương mặt anh lại lạnh băng, anh lái xe về tổ chức

Xe anh phóng như tên lửa trên đường, chưa đầy 2 phút anh đã có mặt tại tổ chức, vừa đến nơi đã thấy Hoàng đứng ngoài chờ

– Xe để đâu? – Anh hỏi

– Trong gara, có nhiều loại, tùy mày chọn đấy! – Hoàng nói, cùng lúc đó Minh và Nam nhảy ra

– Hế luuu, cầm lấy – Nam ném cho Hoàng một khẩu sung

– Bắt đầu đê – Minh nói như đàn anh, bị hai ông kia lườm một cái rõ dài

Khánh Anh chỉ tập trung vào đua xe còn ba thanh niên kia thì tập trung vào bắn súng và một vài thứ võ khác.

Họ coi bắn súng là một trò chơi, cả 3 đều rất hiếu thắng nên không ai muốn thua và cứ thể một tiếng súng vang lên là một hồng tâm bị thủng…

Trong gara, Anh lướt nhẹ qua từng chiếc mô tô rồi dừng mắt lại tại chiếc mô tô phân khối lớn hãng Suzuki mang tên Hayabusa. Anh nhìn cũng biết dung tích xi-lanh của nó phải cỡ 1300 phân khối trở lên. Chiếc mô tô đen, viền đỏ nổi bật giữa gara, đặc biệt còn được Hoàng tỉ mỉ dán hình bọ cạp to đùng vào phần đầu xe, trông nó như được tổ chức Hắc Long tự sản xuất ra vậy. Anh nhoẻn miệng cười thích thú và hài long. Tay với lấy chìa khóa và đội mũ bảo hiểm che kín cả khuôn mặt rồi khởi động máy…

Tốt thật. Quá đạt, anh rất thích !

Anh chạy với vận tốc “bàn thờ” trên đường, đang là nửa đêm rất ít ai ra đường nên anh cứ phóng một cách bạt mạng không phải né tránh. Sao tắt, trăng tàn, ánh đèn đường mờ ảo. Nghe đâu đó có tiếng động cơ xe dồn dập tiến tới…

……..

7h…

Sân bay đông đúc kẻ ra người vào, kẻ ở người đi. Ngày nào cũng lặp đi lặp lại.

Vẫn chưa đến giờ bay, còn nửa tiếng nữa, Thiên Anh mệt mỏi, lười nhác không muốn đứng dậy đi đâu, còn Thiên Kỳ và Vy dang đi dạo xung quanh sân bay cho đỡ nhàm chán.

Một mình ngồi ở hàng ghế chờ, cô lặng lẽ quan sát những người qua lại nơi đây, nhìn những người đang cười tươi, ôm chầm lấy người thân của mình khi đoàn tụ, bất giác cô cũng cười theo họ, rồi lại nhìn những giọt nước mắt, cái ôm không dời của những người khác khi sắp phải xa người thân, cô tự nghĩ không biết có bao giờ đến lượt mình như vậy không?

Cuộc đời vốn là thế? Nơi đâu có nụ cười là nơi đó có nước mắt. Từ khi sinh ra…nước mắt và nụ cười đã là của nhau, không thể tách rời, chúng song song tồn tại, không thể thiếu một trong hai. Cười cũng có khi là nỗi buồn, khóc cũng có khi là niềm vui.

Thỉnh thoảng, cô lại đưa tay lên xem đồng hồ, thời gian cứ tích tắc trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã gần 8h, tiếng thông báo cho chuyến bay của cô cũng đã vang lên. Từ xa xa cô cũng nhận ra bóng của Thiên Kỳ và Vy đang tiến lại gần chỗ mình.

Đứng dậy, chuẩn bị vào trong thì tiếng chuông của Thiên Anh vang lên.

– Em vẫn chưa tắt nguồn đi! – Thiên Kỳ dặn

– Em quên..- Cô cười rồi lôi điện thoại ra, cái số mà cô không lưu tên dang nhấp nháy, cô biết đó là số của Vương Khang, cô chần chừ không nghe.. Thiên Kỳ khẽ nhíu mày

– Ai gọi? Sao không nghe?

– Ơ..em nghe đây ! – Cô nói rồi bắt máy nghe, vừa áp điện thoại lên tai chưa kịp định hình thì tiếng Vương Khang vang lên làm cô đứng tim, như vỡ òa, nửa tin nửa ngờ…

Cái gì mà “Người yêu em bị tai nạn dang cấp cứu vậy ? Chắc hắn ta không qua nổi đâu,sắp chết rồi đó, giờ thì quay về với anh đi chứ!”

– Anh nói cái gì cơ? – Thiên Anh quát lên trong điện thoại, Vy và Thiên Kỳ nhìn cô với ánh mắt khó hiểu

– Có chuyện gì vậy? – Cả Vy và Thiên Kỳ đồng thanh

“ Ơ, chuyện này em chưa biết à?” – Vương Khang hơi bất ngờ, Khánh Anh bị tai nạn mà Thiên Anh lại không biết gì.

– Cho em hỏi, anh Khánh đang ở viện nào? – cô nói như khẩn cầu

– Ồ anh chịu. Thôi nhé anh bận rồi – Khang hời hợt rồi cúp máy, để lại đầu dây bên kia một nỗi lo dâng trào, tiếng tút tút dài vang lại khiến Thiên Anh càng thêm sợ hãi..

– Thằng Khang gọi em sao? Hắn nói gì? Thái độ em là sao vậy? – Thiên Kỳ hỏi dồn dập một cách tức giận

– Làm sao? – Vy cũng hỏi, cô cũng lo lắng, linh cảm không tốt đang hiện lên trong lòng, cô tự nhủ không phải giấc mơ tối qua của cô..

– Anh Khánh Anh, anh ý bị tai nạn, đang cấp cứu trong viện..- Thiên Anh nói như sắp khóc

– Mạnh mẽ lên – Thiên Kỳ nhắc nhở, giữ lấy đôi vai gầy đang run lên của cô em gái – Em tin những gì thằng đó nói sao? – Anh bực tức đến phát điên khi nhắc đên tên Vương Khang chết tiệt đó.

– Em..em không biết, nhưng em nghe anh ta nói..có lẽ là thật!