
Hạo Khánh Anh á? Hi. Hắn mà chết thì cậu đồng ý làm bạn gái tôi được nhỉ? – Phong cười chêu Thiên Anh, cậu chỉ chêu thôi nhưng trong tim cậu mong là…thật. Cậu không cố ý rủa Khánh Anh chết, cậu chỉ muốn vế sau thôi. Sao cô ghét những câu nói tương đương như vậy quá nhỉ? Cô từng nghe Vương Khang nói như vậy một lần, dẫu chỉ là đùa nhưng cô vẫn thấy ghét cay ghét đắng, như mình là trò chơi không bằng, hễ cái là “làm bạn gái” này nọ…
– Rồi. Cậu đến đây làm gì? – Thiên Anh hơi kím nén, cố hỏi tiếp
Thấy gương mặt đỏ lên vì tức giận của cô, cậu cười thích thú, nhìn cô khi tức giận xinh quá đi mất. Cậu không ngừng cảm than. Đùa tiếp
– Đến thăm bệnh nhân đó? Tôi gây tai nạn cho hắn thì phải đến xem hắn chết chưa còn giết người diệt khẩu chứ?
Trong vô thức, Thiên Anh quát lên, dù không nghĩ kĩ xem đây là lời nói thật hay đùa, nhưng con tim cô che mờ lý trí, chỉ còn nghĩ đến Khánh Anh mà vô tình làm tổn thương một người…
– Cậu nói cái gì? Cậu chính là người hại anh ấy sao? – Nghe đến đây, Phong như chột dạ, mặt mày xanh lét như tàu lá chuối, nghĩ “ Gì vậy? Mình đùa thôi mà, chả lẽ Thiên không biết ai gây tai nạn cho hắn sao? Ôi chết tôi rồi, bào chữa luôn không thì hiểu lầm chết người”
Nhưng không để cho Phong có cơ hội nói, Thiên Anh cứ phun một tràng làm Phong cứng họng
– Cậu thật quá đáng mà, vì sao chứ? Cậu tồi tệ thật, cậu…đi chết đi, đừng để tôi thấy mặt, hãy biến ra cuộc sống của tôi. Tôi không chấp nhận một người như cậu đâu. Cậu đã muốn giết anh Khánh thì chúng ta cũng chẳng còn là bạn! – nói mạnh miệng vậy, lạnh lùng và tàn nhẫn nhưng trong lòng cô đau lắm. Nói xong mới thấy mình thật vô tâm và hối hận, thôi thì lời nói đã nói ra cũng như bát nước đã đổ đi, sẽ không bao giờ lấy lại được nữa. Cô đành chạy đi, không nghoảnh mặt lại, để một khoảng lặng tâm hồn phía sau cùng nỗi đau không thể giấu…
Phong chết lặng, ánh mắt phủ một lớp sương dày đặc. Sao dạo này cậu khóc nhiều thế? Sao yêu cô cậu phải khổ thế? Sao cậu không còn lối thoát nào khác, một giải thoát cho con tim…
Cô nói vậy đấy, thật vô tâm. Cô chẳng nghĩ gì đến cảm giác của người nghe cả. Nhưng không thể trách cô? Đáng trách là trách ở cậu, cậu đùa làm gì cơ chứ? Cậu đùa không đúng nơi đúng chỗ để giờ ôm nỗi đau vào mình.
Khóe mắt cay cay, mờ nhạt, cậu không thể nhìn rõ thân hình bé nhỏ đang chạy trước mắt, chạy đi thật xa và có lẽ sẽ chạy luôn ra khỏi cuộc đời cậu.
“ Cậu đi chết đi , đừng để tôi thấy mặt, hãy biến ra cuộc sống của tôi” câu nói ấy cứ văng vẳng trong đầu cậu, như một nhát dao đâm vào trái tim cậu, để im thì âm ỉ đau, mà rút ra thì đau gấp trăm lần.
Và…thà kết thúc một niềm đau còn hơn một niềm đau không bao giờ kết thúc. Cậu tự rút phăng con dao ấy ra, vứt vào một xó nào đó mà cậu không thể nhìn thấy, ở đây là bệnh viện mà chẳng có băng gạt để cậu băng bó con tim cả.
Giá như có thì hay biết mấy!
Phong cứ đứng đấy, để cho nỗi đau giằng xé, dù thế nào vẫn đau lắm. Hai tay cậu vịn vào tường, đấm liên tục, tự trách bản thân, “quá vui, quá phấn khích, nói linh tinh, lãnh hậu quả..quá tuyệt vời”
Mặn quá! Đắng quá! Chua xót quá! Nước mắt à? Không thể ngọt lên được sao…!?
Cậu lắc đầu thở dài rồi lẽo đẽo bước đi như một cái xác không hồn. Cậu muốn giải thích nhưng chẳng thấy cô ở đâu cả. Không biết vì sao cậu lại đi lạc đến khuôn viên sau của bệnh viện, nơi có căng-tin, quán café với khung cảnh đẹp lỗng lấy, nếu không thấy những cô y tá hay những người mặc áo xanh của bệnh viện thì chắc không ai tưởng được đây lại là bệnh viện…
Những tiếng thở dài thườn thượt bên ly café đã lạnh ngắt. Màu nâu đen của trầm lặng hòa vào tiếng nói đầy lo lắng…
Chống cằm, Tuyết nói :
– 10h tối nay, nếu chúng ta không tìm được ai thay thế Khánh Anh coi như chúng ta thua rồi. Để thua thằng khốn đó dễ dàng vậy sao?
Nam và Tuyết đều là hai tay đua cừ khôi, luôn giành chiến thắng trong nhiều cuộc đua, thế nhưng đó chỉ là đua ô tô…còn cuộc đua lần này là mô tô nên hai người đành…bó tay.
Có lần Tuyết mạo hiểm đua mô tô khi chưa được sự cho phép của Khánh Anh, cô đã suýt mất mạng. Lúc đó Khánh Anh vô cùng tức giận, còn cấm cô đi xe máy nhưng Tuyết không chịu, thế nên cuối cùng Khánh Anh chỉ cầm đua xe thôi, dù sao Khánh Anh hơi nắm chức quyền hơn Tuyết nhiều lên cô đành phải an phận nghe theo anh.
– Giờ có người tình nguyện thì hay biết mấy…- Nam định đùa để cho không khí bớt căng thẳng nhưng một câu nói khác chen vào làm cho không khí càng căng thẳng hơn một cách rõ rệt.
– Hay là…để tôi đi
Vẻn vẹn năm từ mà đã làm không khí căng thẳng tuyệt đối. Tiếng nói ấy thật nghiêm túc, không có chút bỡn cợt.
– Cậu là…? – Tuyết nhíu mày hỏi, nửa tin nửa ngờ.
– Triệu Ninh Phong.. – Hoàng trả lời thay Phong, anh biết rõ người này là ai vì cả Phong và anh đều đang “yêu đơn phương” một đối tượng. Hai người chung một hoàn cảnh..
– Nhiếp Phong…à nhầm Ninh Phong ư? Sao tao không biết nhỉ? Mà quen thế? Gặp đâu rồi thì phải? – Nam vuốt vuốt cằm suy nghĩ
– Là bạn Thiên Anh à? – Tuyết sực nhớ ra điều gì đó, liền lên tiếng hỏi. Phải rồi, trông cậu ta q