
ủ được Công chúa phái đến rất kịp thời.” Thẩm cô nương đứng lên chào, cười một tiếng. Trong giây phút đó tròng mắt như sao, sắc xuân như hoa. Nàng ta nói: “Dù Công chúa không phái người tìm ta thì sau này ta cũng tới tìm người.”
“Thật chứ?” Đều nói hoạn nạn mới thấy chân tình, đôi mắt Mẫn Tâm sáng lên, vô cùng yêu thích cô gái thông tuệ quả cảm này.
“Trước không nói những chuyện này, để ta và Tướng quân so hết ván này lại nói.” Dứt lời lại ngồi xổm xuống, cầm nhánh cây giằng co cùng Quân Nhàn.
Quân Mẫn Tâm cúi đầu xem xét, phát hiện trên đất phác thảo biên giới Tĩnh quốc, có lẽ hai người đang tung hoành ngang dọc nghiên cứu binh pháp.
Ngón tay Quân Nhàn chỉ một chút: “Nơi này ta xuất binh tấn công.”
“Còn đây là binh lính trong thành của ta, Tướng quân trí tuệ hơn người, không có khả năng không tấn công điểm yếu binh lực phía sau ta mà đi vào chỗ hiểm. Như vậy, hành động lần này chỉ có một khả năng…” Thẩm cô nương trầm tĩnh như nước trong phút chốc sáng như tia chớp, chữ nào cũng là châu ngọc, nói: “Tướng quân đánh nghi binh! Nơi này thời tiết hanh khô, rất dễ bốc cháy, đây chính là kế điệu hổ ly sơn, mục đích thật sự của Tướng quân là thừa dịp loạn lạc cướp đốt lương thảo phe ta!”
Trong mắt Quân Nhàn loé lên một tia kinh ngạc, cả kinh nói: “Ngươi đoán không sai chút nào!”
Thật là một thiếu nữ lợi hại! Không ngờ nàng ta có thể đoán được cục diện trận chiến mà lão tướng tỉ mỉ bố trí. Trần Tịch đứng bên cạnh không dám tin phát ra một tiếng than sợ hãi, hắn nhìn về phía Thẩm cô nương, trong mắt không khỏi nhiều hơn vài phần kính nể.
Thẩm cô nương cắm nhánh cây trong tay xuống mặt đất, cong cong đôi mắt cười nói: “Vậy thì ta sẽ bày cạm bẫy ở đây, ôm cây đợi thỏ.”
“Ta thua.”
Quân Nhàn khẽ thở dài, gối lên hai cánh tay nằm xuống mặt cỏ phía sau lưng, tầm mắt từ trời xanh mây trắng chậm rãi chuyển qua dung nhan xinh đẹp của Thẩm cô nương, cười nói:
“Chia rẽ hoặc lôi kéo lực lượng, nhân tài cao tận mây xanh, Thẩm cô nương… Rốt cuộc cô là ai?”
Thẩm cô nương khép tay áo lại, dùng lễ tiết nam nhi vái chào Quân Nhàn và Quân Mẫn Tâm, âm thanh nhẹ nhàng linh hoạt mà uyển chuyển, sáng sủa êm tai:
“Kẻ hèn Thẩm thị, tên Lương Ca, không có tự. Nhân sĩ Từ Châu.”
“Thẩm… Lương Ca???”
Quân Mẫn Tâm ngơ ngác sửng sốt trong chốc lát, lúc sau cả kinh: “Ngươi là danh sĩ Từ Châu Thẩm Lương Ca??!! Quan môn đệ tử tiên đạo Đào Khê??”
Thẩm Lương Ca cười khẽ: “Đúng vậy!! Gia sư là lão đạo Đào Khê – Từ Dương Tử.”
Kinh sợ lần này không phải chuyện đùa. Tần Tuỳ Phong cũng sợ ngây người, hồi lâu mới lúng ta lúng túng nói: “Không ngờ ẩn sĩ ta sùng bái thật lâu lại là… Lại là một nữ tử! Hèn chi quanh năm luôn dùng mặt nạ gặp người.”
Quân Nhàn ồ lên một tiếng, ngồi thẳng dậy, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Thẩm Lương Ca, cảm thấy vô cùng hứng thú nói: “Đều nói ngươi theo sư phụ ẩn trốn thâm sơn, quanh năm dùng mặt nạ sừng hươu gặp người, tại sao lại nghênh ngang nhập thế? Còn bị Cơ Linh bắt đi.”
Dường như Thẩm Lương Ca nhớ ra chuyện gì thú vị, chống cằm bật cười hì hì: “Ta và sư điệt đánh cuộc ta có thể phá giải khoá Thiên Cơ mà hắn dùng thời gian ba năm chế tạo ra mười chiếc hay không nên một mình đi tới Lệ quận. Không ngờ Thái Thú Lệ quận tham tài háo sắc, cướp nữ, một văn nhân nhỏ bé tay trói gà không chặt như ta u mê hồ đồ bị bắt đi. Bất quá cũng coi như chó ngáp phải ruồi, tốt xấu gì ta cũng phá được vài chiếc khoá, cũng xem như thắng sư điệt một ván.”
Chẳng trách đêm đó tại tiểu Ly cung nàng ta nói bản thân mình vừa khéo biết được người chế tạo khoá Thiên Cơ, nguyên lai là sư điệt của nàng… Cô gái này cần được trọng dụng!
Quân Mẫn Tâm sáng tỏ. Không chút nghĩ ngợi, nàng khép tay áo chắp tay, cúi người thật thấp hành đại lễ, từng câu từng chữ vô cùng trịnh trọng nói: “Lương Ca là quốc sĩ chi tài, đảm tài thao lược, Mẫn Tâm thật tâm thành kính, trời đất chứng giám, tuyên thệ với trời, nguyện mời quân làm Đại Quốc sĩ Tĩnh quốc!”
Quân Mẫn Tâm là Công chúa Tĩnh quốc mà lại hành đại lễ với một thiếu nữ!! Quân Nhàn, Trần Tịch, Tần Tuỳ Phong cùng thị vệ bốn phía thấy vậy, rối rít đứng dậy ôm quyền cúi người chào Thẩm Lương Ca, đồng thanh hô:
“Nguyện mời quân làm Quốc sĩ Tĩnh quốc!”
Gió xuân phất qua, tĩnh lặng không tiếng động.
Thẩm Lương Ca không quan tâm hơn thua, đứng yên hồi lâu, cuối cùng cười một tiếng: “Lương Ca là một nữ lưu, trừ Tĩnh Công chúa ngươi thì còn ai chịu muốn đây?”
“Quân lấy quốc sĩ đối đãi ta, ta cần phải lấy quốc sĩ hồi báo quân!” Dứt lời nàng ta vén váy dài quỳ xuống, đôi tay chắp lại chậm rãi hạ xuống, mu bàn tay đặt trước trán, quỳ sấp xuống mặt đất, dùng đại lễ đáp lại Quân Mẫn Tâm, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
“Thẩn, Thẩm Lương Ca ra mắt Công chúa!”
Đêm đó, Quân Mẫn Tâm và Thẩm Lương Ca ngủ chung giường, giống như tri kỷ thất lạc nhiều năm, cả đêm hàn huyên chân trời góc biển.
Ba ngày sau, nhóm người Quân Mẫn Tâm và một ít kỵ binh dẫn trước quay về Vương thành Tĩnh quốc.
Tĩnh Vương phong Thẩm Lương Ca chức Ngự Sử đại phu, có thể nói là một bước lên trời, văn võ bá quan cả triều ghen tị