
i , thông thả bước về phía nhà ăn.Mọi đều tập trung tất cả ở nhà ăn , mặt ai cũng hầm hầm như núi lửa sắp ohun trào. Thức ăn dọn đầy bàn nhưng chẳng ai rớ vào. Vừa thấy nó bước vào anh đã nhảy dựng lên , kéo tay nó ngồi xuống. Gương mặt căng thẳng như quả bom hẹn giờ sắp nổ. Giọng lạnh lùng nhưng lại ấm áp– em đi đâu từ đó đến giờ , có biết mọi người lo lắng lắm không ?– Đi dạo – nó đáp gọn lỏn , tiện tay cầm đũa gấp thức ăn cho vào miệng , khẽ nhăn mặt lại nói – lạc quáMiu nghe nó nói vậy liền lấy đũa gấp thức ăn cho vào miệng , nhìn nó đầy khó hiểu , luôn tiện đáp – vừa ăn mà. vị giác cậu có vần đề à.Mọi người nghe thì mắt tròn mắt dẹt nhìn nó , hai hiểu ra vần đề rồi. Thức ăn ở đây không hợp với nó hèn gì nó nói nhạt là đúng. Vũ và Minh cũng dần dần hiểu ra vấn đề. Anh đứng thẳng dậy nhìn nó cười cười , cúi người thấp xuống , pha trò cười : – xin hỏi công chúa muốn ăn gì để thiếu gia đẹp trai này đi làm.Miu và Bảo mắt A mồm chữ O nhìn anh rồi quay lại nhìn nó. Nó chỉ nhún vai hờ hững , miệng khẽ đáp – Ta muốn ăn món ăn mười năm trước– Có ngay thưa công chúa yêu quý.Vũ và Minh cũng đứng lên theo anh – Xin hỏi muốn ăn bánh gì , uống nước gì ?– Ta muốn uống nước gì thật ngon , ăn bánh không có kem.– OkAnh vào trong trước , xào xào nấu nấu gì đó. Vũ à Minh cũng theo sau làm. Một lúc sau cả 3 cùng bước ra với những món ăn , bánh và đồ uống thật ngon dành cho năm người. Cũng may là trường này có căn teen tự động , nếu không vừa ý thứ gì thì có thể tự làm. Miễn sao đừng làm hư hỏng thứ gì và trả tiền nguyên liệu là được. Nó vừa ăn vừa nhìn mọi người. Giọng nghiêm trọng nói chuyện thách đấu của Nhã Quyên với nó. Miu vừa nghe xong đã la toán lên , buôn luôn miếng thịt chuẩn bị đút vào miệng. thốt ra câu thô tục– Đồ hồ ly tinh , nhất định ta sẽ xử mày-. Chờ đóNhỏ nói xong làm cả đám cười khì. Nó chĩ biết lắc đầu nhìn nhỏ. Muốn đầu với nó thì hãy xem những vì dụ như Gia Linh , Nhã Anh đó , có ai toàn vẹn trở lại hay không cái đã. Chap 26Thông tin về nó và Nhã Quyên đấu bóng rỗ lan ra cả toàn trường một cách nhanh chống. Nó đi đến chỗ nào cũng bị họ săm soi , nhìn ngó thật là khó chịu. Chân tay nó cũng lâu rồi không hoạt động nên cảm thấy ngứa ngáy. Đi lên phòng thanh nhạc của trường , không biết ai vô tình hay cố ý đặt ngay trước tầm ngắm của nó một chiếc violin. Tự tiện dùng đồ của người khác là sai trái nhưng nó chỉ mượn tí thôi , xong việc sẽ trã chứ đâu có lấy luôn. Nhẹ nhàng kéo từng dây đàn , âm thanh có chút buồn nhưng lại ấm áp. Những nốt nhạc cứ trầm bổng vang lên. Nó cuốn người ta vào thế giới riêng. Âm thanh được lan ra khắp trường. Hình như ai đó đã quên tắt đi hệ thống của dàn âm thanh. Mọi người đang học thì nghe tiếng đàn lạ không biết của ai. Hai , Vũ và Minh vừa nghe đoạn dạo đầu thì lờ mờ đoán ra được là. Chẳng xin phép bà cô , cà đám chạy ra ngoài. Sau ba người là Miu , Bảo và Hắn. Không ai hiểu họ đi đâu cả.....Một lúc sau tiếng violin chợt ngưng , nó ngồi thụp xuống dưới nền gạch lạnh toát , một tay ôm lấy trái tim đang nhói lên. Tay còn lại cố chống dậy. Tiếng cửa chợt mở , hai bước vào theo sau là mọi người có cả hắn nữa nhưng hắn không nhìn thấy rõ được gì vì mọi người bu lại quá đông. Nó cười gượng nhìn anh , lắc đầu tỏ vẽ không sao. Hai gật đầu nhìn nó , đôi mắt khẽ cụp xuống. Không khí bổng trở nên ngột ngạt đến đáng sợ. May là Minh nhanh trí chộp lấy cây ghita trên dàn âm thanh kéo mạnh nghe thật thích. Vũ hiểu ý cậu liên , đứng dậy hô to.– Chúng ta làm họp tấu nhá lâu rồi không làm.– Được rồi. mình cũng nên thay đổi không khí đi.– Em sẽ hát , anh chơi piani. Vũ chơi trống , Minh chơi Ghita. Còn ba người ngồi thưởng thức đi.Tất cả những gì mọi người nói nãy giờ đều được mọi người nghe hết. Nhã Quyên ngồi đó nghiến răng qua lại ken két. Lửa hận trong người nhỏ phừng phừng cháy. Nó nãy giờ mới chú ý đến hắn , hắn nhìn nó có chút đau xót. Vôi quay đi tránh mặt hắn. Nó ngồi đại trên cái bàn gần đó và hát.Bài hát không rõ là của ai nhưng lại rất hay rất cuốn hút. Giọng của nó trong trẻo vang lên , ai cũng hòa vào những cung bậc cảm xúc riêng. Ba người kia chơi nhạc cũng không tồi , đều rất ăn ý nhau. Họ như là một nhóm nhạc thực thụ vậy. Một lúc sau khi mọi người thoát khỏi những suy nghĩ riêng liền vỗ tay rần rần. Hắn cũng vỗ tay , cũng cười nhưng nụ cười có phần gượng gạo.Thời gian nói nhanh không nhanh , chậm không chậm. Nhắm mắt một cái đã tới 3 giờ chiều của hôm thi đấu. Mọi người đừng chặt cả sân vân động chĩ để nhìn và xem hai người thi đấu. Quyên chọn cho mình một bộ đồ thể thao màu đỏ. để dễ di chuyển. Nó trái ngược với Quyên , cô ta mặc đõ thì nó mặc đồ trắng là một chiếc quần short trắng cụt , để lộ ra đôi chân thon dài trắng noãn. Chiếc áo thể thao sành điệu cũng màu trắng nốt. Mái tóc được nó buộc lại hờ hững bằng một sợ dây nhỏ nhưng lại rất đẹp. Hai và mấy người bọn nó chọn ngay băng ghế đầu mà ngồi. Hắn không ngồi chung mà ngồi ngay vị trí của ban giám khảo. Tiếng còi của trọng tài vang lên ” Hút ” báo hiệu cho trận đấu bắt đầu.Ván đầu nó chỉ lùa bóng qua lại đễ dử sức chứ chẳ