pacman, rainbows, and roller s
Công Chúa Băng Và Hoàng Thái Tử

Công Chúa Băng Và Hoàng Thái Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323355

Bình chọn: 10.00/10/335 lượt.

hỉ cười khểnh một cái rồi nháy mắt với nó ra hiệu” quà của em đó “. Từ của hai thanh niên đẹp rạng ngời bước vào , mổi người một bộ đồng phục thật đẹp khoác lên người. Vũ và Minh bước vào khiến cho nó bất ngờ đến nổi muốn té khòi cái ghế đang ngồi. Anh chỉ cười nhìn nó , rồi gật đầu với Vũ và Minh.– Chào , tôi là Thành Vũ– tôi là Phong MinhCả hai giới thiệu xong thì quay sang nhìn bà giáo , trong khi đó bà cô và bọn cn gái trong lớp thì đeng lơ lửng trên những tầng mây khác nhau. Cùng một lúc lớp A lại có nhiều đẹp trai đến vậy vào học , làho5nhat61 thời không kìm chế được mà hét lên– Đẹp trai quá – ns A– Quả là những người mẫu trong lòng chúng ta – nsB– Bla…bla……Những lời bàn tán ngày càng nhiều rộ lên như hội chợ , bà giáo cũng một phen hồn về với xác , lấy thước gõ mạnh lên bảng , ai đang trong trạng thái hồn lìa khỏi xác cũng phải nhập về , Miệng vũ vô thức cong lên đầy ma mị , giọng lạnh lùng cất tiếng– không sắp chỗ sao– À…ừ…hai..em… – bà cô miệng lấp không nói nên lời bởi hàn khí của Vũ toát ra , run lên cầm cập vì lạnhNó ngồi thích thú xem kịch , thấy thế Miu cũng khều tay nó hỏi nhỏ – Ai vậy– Người quen – hai từ người quen nó đá gọn lỏn như không có gì , chỉ nhìn thấy nụ cười hơi bị méo mó của nó giờ mới hiểu ra câu nói của anh ” quà của em đó “. Anh đến trường học thật ra là giám sát nó , chăm sóc nó nhưng mà đi mình anh thì thật buồn nên mới léo Vũ về rồi bắt Minh bỏ việc công ty đến trường. Cả ba đều bằng tuổi nhau nên xem như anh em chí cốt , nếu thiếu một thì còn ý nghĩa gì chứ.Không đợi bà cô nói tiếp , Minh đã cắt ngang lời , miệng cười thật tươi nhìn nó , miệng mấp máp đủ cả lớp nghe thấy : – Chúng tôi ngồi bàn trên đó – pHong Minh , tiện tay chỉ lên cái bàn vừa mới khiêng vào cùng lúc với bàn nó.Nó bây giờ không khác gì tù binh cả , tứ phía đều là người và tường vây quanh.Bên trái là hai , phía sau là tường. bên phải là Miu ở trên là Vũ và Minh. nó muốn làm gì cũng đều bị những ánh mắt săm soi ghen ghét gán cho bởi vì chỗ nó ngồi toàn tập trung mĩ nam đẹp như tranh vẽ.Minh và Vũ lâu lâu lại quay xuống nhìn nó , rồi cười cười làm nó chẳng hiểu gì. May mắn là chuông reo , nó đi nhanh ra khỏi lớp , hai cùng miu với bảo và hai người kia cũng đồng thời đi theo. Bất thình lình nó đứng lại khiến hai đâm sầm vào người nó , sau là những người còn lại.Lườm mấy người họ một cái sắt lẽm , nó vội nói : – Ai dám đi theo em nữa thì chuẩn bị cuốn gói hết nha. – miệng tự nhiên cong lên một đường cong thật đẹp , tay phụ hoạ thêm chỉ vào từng người – hai theo em nửa thì đi về Anh ngay , anh Vũ thì về Đức… còn anh Minh thì biến về công ty luôn đi. Hai người nữa , theo tui thì coi chừng đó – nói xong nó bỏ đi một nước. nếu như nó đoán không lầm thì Bảo hình như biết chuyện của nó rồi , là do miu nói chứ không ai khác cả.Bước chân nó vô thức đi theo tiếng gọi của lý trí , khi sực tĩnh thì nó đã đi đến cái cây hôm bữa rồi. Hắn đang nằm đó nghe tiếng bước chân thì ngồi dậy nhìn nó. Chân nó như có nam châm hút lại hay sao mà nhắc hoài không lên , nó muốn quay đầu nhưng quá muộn rồi. Hắn vòng tay qua ôm nó từ phía sau.Tay hắn khẽ siết chặt vòng ôm hơn. Một phút trôi qua , nó vẫn ở tư thế đứng như thế. Lòng nó đột nhiên đau nhói. Hôm đó hắn cũng ôm Quyên như thế này. Hụt hẫng , nó rời khỏi cái ôm của hắn , lạnh lùng lên tiếng.– anh muốn gì ?– xin lỗi , anh xin lỗi. Em đừng giận anh nữa được không.– “ Xin lỗi “ , anh nói nghe buồn cười quá đấy !. Anh xin tôi tha thứ cho lời anh nói trước đây sao. Anh xem tôi là con ngốc hay xem tình cảm của tôi dành cho anh là trò đùa. Nếu như anh nghĩ như thế thì tôi không cần nghe lời xin lỗi này đâu.Phía sau gốc cây , Nhã Quyên đứng đó nghe tất cả mọi chuyện , nhưng có lẽ hắn không hề biết. Nhỏ tham gia vào kế hoạch quay trở lại tòm hắn lần này là do có người sắp đặt cả thôi.– Anh biết dù anh có nói gì thì em cũng không nghe anh đâu , nhưng em biết là anh yêu em mà.– yêu , chẳng phải mấy ngày trước anh cũng nói là yêu Nhã Quyên sao.– đó là vì cô ấy nói sẽ chết nên anh sợ…– anh không cần giải thích nữa , tôi nghĩ anh nên cho tôi thời gian. Còn giờ thì anh nên vào lớp đi vì không chừng cô ta đang tìm anh đấy. Nói xong nó đi lại góc cây to gần đó , chờ khi hắn đi khuất mới lên tiếng , đường cong ma mị hiện trên khuôn mặt hoàn hảo – Ra đi , từ bao giờ ,Nhã Quyên tiểu thư nghe lén người khác nói chuyện vậy.Quyên hơi chột dạ khi nghe nó nói , liền bước ra ngoài.Không quên đáp trả lời nó :- cô cũng như tôi thôi.- cô ta nói , nó nhún vai hờ hững – vào vấn đề đi.- nếu không nói thì thôi , chứ đã nói thì nó quá hiểu những người này muốn làm gì– quả không hổ danh là Lâm Nguyệt Anh , lạnh lùng quyết đoán thật. Cô rất hiễu ý tôi đó – Quyên vừa nói vừa nhìn nó , mắt nhìn , não phân tích đánh giá người khác.– quá khen. Cô muốn gì ? – vào thẳng vần đề không chần chừ , nó nhìn Quyên đầy khinh bỉ– Tôi muốn đấu với cô.– Cô nghĩ tôi đồng ý sao– Sao lại không , vì cô yêu Vỹ mà.– Đấu gì– Bóng rỗ , 3 giờ chiều ngày mai. Ở sân vận động của trường– Được thôi , tôi chờ cô. – nói xong nó đưa tai nghe lên ta