
vệ sinh rửa hết máu, ngước nhìn mình trong gương, anh ta thở dài mệt mỏi nhớ về 2 tháng trước.
Trong lúc ngồi làm việc anh ta cũng ho như vậy, cũng dính máu như vậy, khi đến khám bác sĩ mới biết mình đã bị…ung thư. Chuyện này chỉ có anh ta biết, vì không muốn mọi người lo lắng nên giấu hết mà ôm một mình, à không, có một người biết nữa là Alice, từ đó cô luôn quan tâm đến anh và tứ từ nảy sinh tình cảm nhưng thật vuồn, Minh Lâm chỉ xem cô là bạn.
” Anh lại ho nữa sao? Em nghĩ anh nên nói ọi người biết, rồi chúng ta sang Mỹ trị bệnh, được không? ”
” Em thu xếp cho anh, chúng ta sẽ đi trong thời gian sớm nhất ”
” Được ”
Trong phòng nó giờ yên ắng vô cùng, 4 con mắt nhìn nhau chăm chăm không nói một lời, thật đáng sợ.
” Anh/em… ” – Nó với hắn nói cùng lúc ” Anh/em nói trước đi ”
” Em nói trước đi ”
” Anh thật sự không nhớ chuyện gì khi mình mất trí nhớ sao? ” – Nó thăm dò
Hắn lắc đầu ” Không hề nhớ, anh chỉ nhớ…lúc anh bị bắn đến lúc này, chỉ là không nhớ lúc anh mất trí nhớ ”
Nó khó hiểu nhìn hắn ” Ý anh là…không nhớ kí ức lúc anh mất trí sao? ”
” Đúng vậy ”
” Ồ…kì à nha ”
Reng…reng…reng…
” Alô, Lục Tuyết Nhi nghe ”
[Thưa cô chủ, tôi mới điều tra được ở chỗ cô có gián điệp'>
” Gián điệp?? Là ai? ”
[Tôi không rõ, nhưng theo thông tin cho thấy dạo gần đây cô Hoàng Phương Thy thường gặp người tên Ngọc Anh, cô ta là người của nhà họ Triệu, trong đó có cả cậu Khải Minh'>
” Được, cảm ơn rất nhiều ”
” Ai gọi cho em vậy? ”
” Em đã cho người điều tra, họ nói chúng ta có gián điệp, dạo gần đây phát hiện Thy thường liên lạc với Ngọc Anh, nghe nói cô ta là người của nhà họ Triệu, cả Khải Minh cũng có trong đó ”
” Ô cái chuyện này rắc rối à nha, anh nghĩ em nên ra ngoài cẩn thận, để ý trước sau, lỡ ai biết đâu họ làm gì em thì sao? ” – Hắn lo lắng
Nó cười ” Em biết mà ”
Tối đến, ông chủ gọi nó qua kiểm tra những mẫu thiết kế mới thật cẩn thận bởi đó là sản phẩm của người mới vào.
” Chỗ này cô nên cho thêm điểm nhấn vào để không thấy rời rạc và thiếu, còn mẫu này quá nhiều phụ kiện kèm theo, rất rối, còn lại đều oke ”
” Dạ tôi biết rồi, cảm ơn chị ”
” Không có gì nữa tôi về nhé, tạm biệt ”
Nó đi trên con đường, ánh mắt xa xăm nhìn về bầu trời đầy sao.
” Thật sự Thy là gián điệp sao? Tại sao vậy? ”
Chiếc xe hơi dừng lại ở chỗ nó, hai tên áo đen nhanh chóng bước xuống bắt nó lên xe rồi phóng đi, chiếc xe chở nó vào một kho chứa đồ, đưa nó xuống rồi trói nó lại.
Nó dần mở mắt ra, trước mắt nó toàn thùng với thùng chồng chất lên nhau, đầu nó cứ quay như chong chóng khiến nó hoa mắt rồi xỉu mất.
Cô nhóc đáng iu và chàng trai lạnh giá – Chương 124
Chương Nốt nhạc cuối cùng.
Nó dần mở mắt ra, trước mắt nó bây giờ chỉ toàn là thùng, đầu óc quay vòng vòng, nó lại ngất lịm. Ở nhà đang lo lắng cho nó, bây giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu, đã 3 tiếng rồi.
” Con bé đi đâu mà lâu dữ vậy, thật là ”
” Bà cứ bình tĩnh, nó nói đi kiểm tra mấy mẫu thiết kế, chắc đang về thôi, không thì kêu con Hương gọi hỏi xem ”
Mẹ nó ngồi xuống ” Thôi được rồi, tôi sẽ đợi nó về, ông đi ngủ đi ”
—————–
Nhỏ đứng trước mặt nó cười khẩy ” Lục Tuyết Nhi, cô đúng là không biết lượng sức mình, dám đối đầu với tôi, cô chỉ có thể chết! ”
” Sao cô không hành hạ cô ta? Chắc chắn sẽ rất vui ” – Khải Minh
Nhỏ quay qua nhìn ” Kì lạ, tôi nhớ không lầm anh thích nó mà? Sao lại ra như vầy? ”
” Tôi không thích cô ta, tôi chỉ thích tài sản của cô ta ”
” Ra là vậy, được thôi, phiền anh gọi cô ta dậy ”
Khải Minh cầm xô nước tạt vào nó, nó mơ màng tỉnh dậy, mắt nó bị lớp màng che lại khiến hoa mắt, nó mệt mỏi cất tiếng.
” Mấy..người là..a.ai? ”
Nhỏ lại gần bóp miệng nó ” Mày không biết tao là ai sao? ”
Giọng nói này nghe rất quen, nhưng tâm trí nó không tỉnh táo được.
” Phương…..Thy? ”
” Đúng vậy, Hoàng Phương Thy, chính là tao đây ”
” Cô làm gì ở đây? Chẳng lẽ..gián điệp..làm cô..sao? ”
Nhỏ, Ngọc Anh và Khải Minh bât ngờ ” Sao mày biết? ”
Nó cười khẩy ” Các người nghĩ….tôi ngu..đến mức kh..không..không điều tra sao? ”
” Mày…con điên này ”
Nhỏ ra tay tát nó 2 cái in hằng dấu tay, cơn tức trong nhỏ bây giờ phải trút hết vào nó, nhỏ đánh nó tới tấp, nếu hai người kia không cản lại thì có lẽ chắc nó chết.
” Mày…Lục Tuyết Nhi, mày cướp hết mọi thứ của tao, tao nhất định sẽ đòi lại tất cả ”
Nhỏ tức giận bỏ đi, cả hai người kia cũng rời đi, còn mình nó ngồi đó nhưng nó không hề khóc, không hề.
” Tại sao lại ra như vậy? Tại sao chứ? Phương Thy lại là gián điệp, hahaha, gián điệp… ”
.
.
.
Sáng tinh mơ Hương đi ra thì thấy Mẹ nó nằm ngủ trên sofa, cô chạy đi lấy mền đắp cho bà rồi ngó nghiêng ngó dọc.
” Nhi vẫn chưa về sao? Đi đâu từ tối hôm qua vậy kìa, con bé này ”
Mẹ nó thức giấc ngồi dậy ” Tuyết Nhi nó về chưa? ”
” Dạ chưa bà chủ ”
Bà thở dài rồi vào phòng nằm, cứ như thế mọi người đợi nó, sốt ruột lo lắng có tất, Tuệ lo lắng đến tức giận.
” Con bé này đi đâu vậy chứ? Làm mọi người lo lắng, thật chẳng ra sao mà ”
Nhỏ cười thầm trong lòng * Con nhỏ đó chắc chắn phải chết, thần tiên cũng không cứu được *
Nó bên đây đan