Teya Salat
Cô nhóc đáng iu và Chàng trai lạnh giá!!!

Cô nhóc đáng iu và Chàng trai lạnh giá!!!

Tác giả: oOo JessMin oOo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324985

Bình chọn: 8.00/10/498 lượt.

n tôi sẽ báo cho bà chủ biết'>

“Tốt, nên nhớ, ko đk cho ai biết hết, nếu ko anh về ăn cơm nhà đi”

[Dạ'>

“Mẹ à, sao Mẹ lại hù họ như zậy chứ? Lỡ có người biết thì họ sẽ mất việc đó Mẹ à”

“Con cứ yên tâm, ko có chuyện đó đâu. zô rử tay rửa mặt rồi ra ăn cơm”

Nó đùa “Rõ phu nhân”

Bà đánh nó “Con bé này”

“Hí hí hí”

Nó rửa tay rửa mặt xong xuôi thì nhận đk tin nhắn từ người lạ, tin nhắn đích thật cũng rất lạ “Tòa nhà bỏ hoang có con cá voi, nơi nguy hiểm chính là nơi an toàn.”

Nó đọc xong àm mặt nhăn mày nhó “Là sao cơ chứ? Cái zì mà cá voi? Zì nữa là nơi nguy hiểm là nơi an toàn? Hay là nhắn lộn số ta? Chắc zậy, thôi kệ”

Nó chạy ra ngoài, ngồi vào bàn và bắt đầu bữa ăn. Hôm nay có nhiều món nó thích quá, ôi hạnh phúc.

“Tuyết Nhi, hôm nay toàn món con thích đó, thấy sao hả?” Ông Lục cười vui

Nụ cười của nó từ từ vụt tắt “Món con thích, nghe quen quá. Câu này…lúc đó con và Ba Trần đi siêu thị, Ba đã mua cho con những món từ sôcôla, Ba đã nói…toàn món con thích đó. Ba luôn để ý con từ chút 1, biết con ghét hay thích ăn thứ zì, zậy mà con…”

Bà nâng mặt nó lên “Con gái yêu, đừng khóc cũng đừng buồn, nếu ông ấy biết thì sẽ đau lòng lắm như zờ chúng ta cũng đang đau lòng”

Nó mỉm cười gật đầu “Đúng thế, ko nên buồn cũng ko nên khóc, như thế Ba sẽ rất buồn, con sẽ ko khóc cũng ko buồn nữa”

Ông bà Lục cười, thoang thoảng đâu tiếng nói Ba nó tới, có lẽ chỉ mik nó nghe “Tốt lắm con gái”

“Cảm ơn Ba” Nó cười rồi bắt đầu gắp ăn

————————————————-

Tối đến đi ngủ thì Mẹ lại zô phòng nó như nghiêm trọng lắm zậy “Con gái, có tin rồi”

“Tin zì ạ? Về Thư phải ko ạ?”

“Ừ, con nghe đây, 3 năm về trước, vì Mẹ cô bé bị bắt cóc nên cô bé phải bị người bắt cóc cưỡng bức”

Nó như ko tin vào tai mik “M…Mẹ…nói zì? Nhưng…nhưng mà…sao bà ta…bị bắt cóc? Ko phải ông ta là trùm xã hội đen sao ạ?”

Mẹ nó lắc đầu “Ko con, đó là bây zờ, trước đó ông ta quỵt tiền bọn bắt cóc nên họ mới bắt bà ta, bọn bắt cóc nhằm để ý vào Thư nên ra điều kiện và bà ta đã dễ dàng đồng ý nên cô bé đã như thế”

Nó tức zận “Zậy mà con bé ko chịu nói, mai con phải hỏi cho ra lẽ”

Bà cản “Đừng con, ko hay đâu, từ từ đã, hẹn cô bé đến nhà rồi chúng ta nói chuyện”

“Vâng”

Cô nhóc đáng iu và chàng trai lạnh giá – Chương 94

Chương Nốt nhạc thứ 95: Phong bì màu xanh (1)

Sáng hôm sau, nó gọi Thư đến nhà, cả 2 ở phòng khách ăn uống nói cười vui vẻ, nó chợt im lặng “Sao thế chị?”

“Em…có zì muốn nói với chị ko?” Thư bất ngờ làm rơi cả cái nĩa trên tay “Chị…chị nói zì…zậy?”

Nó nghiêm túc nhìn thẳng mắt Thư “Em đừng zấu nữa, chị biết hết rồi, chuyện đó…em đã bị tổn thương rất nhiều rồi, zậy sao em lại…ko chịu nói ra cho ko khó chịu nữa?”

Thư cười khẩy “Khó chịu tổn thương em đã quen rồi, có nói cũng như ko nói mà thôi, chả ích zì. Zờ em đã biết…chị căm hận bà ấy như thế nào rồi, em cũng có cảm giác zống chị”

“Zậy tại sao còn nói giúp cho bà ta?”

Mắt Thư rưng rưng “Tại sao à? Zì bà ta ép em làm thế, nếu như em ko làm, chuyện đó…bà ta sẽ nói ra hết tất cả, lúc đó…em làm sao?”

Nó lạnh lùng “Ngốc! Gia đình bà ta chắc chắn ko muốn bẽ mặt, nếu em ko làm, chị chắc chắn bà ta ko dám tiết lộ nó ra, tất cả vì danh tiếng”

“Đúng là như zậy, nhưng bà ta còn nhiều cách lắm, ví dụ như…hành hạ, khi em còn nhỏ, lúc em khóc mà ko chịu nín thì bà ta đã trói tay chân em lại và để trong bồn nước rồi khóa cửa lại, chị nghĩ sao?”

“Chị…”

Reng…Reng…Reng…

“Alô?”

[Tuyết Nhi, con vào phòng, xem trong ngăn tủ của Ba có cái phong bì màu xanh dương ko?'>

“Ba đợi con tí, đợi chị tí”

Nó chạy vào phòng lục hết ngăn này qua ngăn khác nhưng ko có phong bì nào cả “Ko có Ba ơi”

[Chết rồi, mất thật rồi'>

“Có chuyện zì hả Ba? Sao Ba lo lắng zậy?”

[Cái phong bì đó để Ba dự họp vào hôm na, nó rất quan trọng, zờ nó mất thì gia đình ta có thể mất trắng đó con gái, Ba đầu tư tất cả vào nó'>

Nó nhíu mày “Ba bỏ zì trong đó zậy?”

Tít…Tít…Tít…

“Ba! Trời đất, thật là”

Mẹ nó mở cửa zô “Zì zậy con?”

Nó lục tủ “Ba gọi bảo con tìm cái phong bì màu xanh, nhưng ko có, Ba nói nếu mất cái đó thì nhà ta mất trắng, quan trọng lắm hả Mẹ?”

Mẹ nó lo lắng “Chết rồi, hôm nay Ba con họp, nếu như ko có thì coi như mảnh đất đó sẽ lọt vào tay người khác, lúc đó thì coi như công ty phá sản. Gia đình mình đặt hết tiền tài vào nó đó con à”

“Cái zì? Ôi trời, Mẹ…Mẹ tìm ở đây đi, con ra ngoài tìm”

Nó chạy ra ngòa, để điện thoại lên bàn rồi bắt đầu lục, Thư đặt ly trà xuống đi lại “Zì zậy chị?”

Nó dán mắt vào tìm “Chị tìm phong bì màu xanh, nó rất quan trọng, em cứ ngồi đó chơi đi”

Thư ngồi xuống tìm phụ nó “Để em tìm phụ chị”

Nó cười “Cảm ơn em, mời em đến chơi mà còn bắt em tìm phụ chị”

“Ko có zì mà, em tự nguyện thôi” Thư đáp

.

.

.

Sau mấy tiếng lục tìm, cuối cùng…ko tìm ra, nó tức đến uống nước cũng sặc “Tức ơi là tức, tìm hết cái nhà cũng ko thấy”

“Hay là bác trai để đâu rồi quên?”

Bà lắc đầu “Ko đâu, ông ấy ko lú lẩn như zậy”

Nó lấy điện thoại thì thấy 1 tin nhắn, nómở ra, đó là tin nhắn của Ba nó, Ba nó gửi hình phong bì đó cho nó “Cái này là phong bì ạ?” – nó đưa cho Mẹ

Bà cầm lấy xem “Phải, chí