
Cô ngốc, cởi áo ra
Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 326883
Bình chọn: 9.00/10/688 lượt.
ợc!
Bác sĩ Diệp không còn cách nào đành quàng khăn đi đến bệnh viện.
Bác sĩ trong bệnh viện [ nghi hoặc '>: Ồ? Bác sĩ Diệp, anh đeo cái gì vậy?
Bác sĩ Diệp [ bình tĩnh '>: Cổ bị thương, bà xã cắt khăn quàng cổ thành một nửa che cho tôi.
Bác sĩ nọ [ khâm phục '>: Bà xã anh thật thông minh!
Bác sĩ Diệp: Ừ
Chương 53
Diệp Lương Nhất nheo mắt lại, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu xuyên qua mắt kính dừng ở trên người Trần An An, không ngừng đánh giá cô, nhưng mà Trần An An lại giống như không cảm thấy gì, vẫn như cũ ngồi ở chỗ kia ăn cơm, thậm chí còn có tâm tình gặm chân gà.
Trước đó Diệp Lương Nhất đã suy nghĩ, chẳng qua chỉ là vấn đề nho nhỏ, chỉ cần cô nói với hắn vài câu, hắn sẽ thuận theo xuống thang, đem trận cái vã tối hôm qua nhẹ nhàng bâng quơ cho qua.
Nhưng mà bây giờ, biểu hiện của Trần An An và mong đợi của hắn không giống nhau. không ngây ngốc, cũng không dùng cặp mắt to ngập nước nhìn hắn, hắn quan sát một chút, quả thực không thể phát hiện thêm được cái gì!
thật sự là kì quái, cô ngốc này sao hôm nay lại có khả năng trấn tĩnh lớn như vậy? Diệp Lương Nhất đẩy mắt kính, rất ung dung thản nhiên đến bàn ăn, xới cơm vào bát của mình, ngồi xuống đối diện với Trần An An, vừa làm bộ như không có việc gì ăn cơm, vừa dùng khóe mắt quan sát Trần An An.
Trần An An biết Diệp Lương Nhất đang nhìn mình, nếu như bình thường, cô đã sớm không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng như vậy, nhưng lúc này cô phải hết sức nhẫn nhịn!
Sau khi cô và Diệp Lương Nhất quyết định ngày cưới, trong lòng cô không chỉ có vui sướng hồi hộp mà còn có một loại cảm giác hoang mang lo sợ, dòng cảm xúc này làm cho cô vô cùng bất an. cô không thông minh, không tài giỏi, chỉ là một cô gái bình thường, nhưng mà Diệp Lương Nhất không như thế, cho tới bây giờ cô vẫn còn có chút không thể tin được người mình sẽ gả cho là Diệp Lương Nhất.
không phải Trần An An tự ti, mồ côi mẹ và sự khốn khó chưa bao giờ là trở ngại trên con đường trưởng thành của cô, nhưng trường hợp này không thể so sánh như vậy. Nay một nửa khác của cô sẽ là Diệp Lương Nhất, hào quang trên người hắn và cô làm sao có thể so sánh, cho nên cô khó tránh khỏi suy nghĩ miên man.
Nếu là bình thường, đừng nói Diệp Lương Nhất mắng một tiếng ngốc, cho dù mắng mười tiếng thì cô cũng sẽ không để bụng.
Còn có thể bình tĩnh thế cơ đấy, Diệp Lương Nhất ở trong lòng hừ một tiếng. Hung hăng cầm đũa đâm vào một miếng đậu hũ, thi gan à, xem ai có thể nhịn hơn!
Hai người im lặng không tiếng động ăn cơm xong, Trần An An thu dọn phòng bếp sạch sẽ rồi chuẩn bị đi tắm, ai ngờ Diệp Lương Nhất đã nhận ra động tác của cô, lập tức tháo kính, nhanh chân trước cô vọt vào phòng tắm.
Trần An An ôm áo ngủ, ngơ ngác nhìn hắn rầm một cái đóng cửa phòng tắm, đôi mắt mệt mỏi nháy nháy, đang định về phòng ngủ thì cửa phòng tắm lại mở ra.
“Trần An An, em không có gì muốn nói với anh?” Diệp Lương Nhất khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn cô, giọng điệu thản nhiên nhưng lại ẩn chứa ý tứ dẫn dụ.
Bởi vì bình thường Trần An An đã có thói quen nghe theo lời hắn nên giờ vô ý thức gật gật đầu,“Em……” Vừa mới mở miệng thốt ra một chữ, đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng giấu đầu hở đuôi che miệng lại, lắc đầu,“không có gì!” nói xong ôm chặt áo ngủ vào lòng định chạy về phòng ngủ.
Nhưng vừa được một bước đã bị Diệp Lương Nhất nhanh tay túm lại xách vào phòng tắm. hắn lập tức đẩy cô vào góc phòng, răng rắc một tiếng chốt cửa lại.
Dưới ánh mắt khẩn trương chăm chú của Trần An An, bước từng bước nhẹ nhàng đến trước mặt cô,“không muốn nói chuyện với anh?” hắn hừ lạnh một tiếng,“Định cả đời câm điếc?”
“không, không phải.” Bị ánh mắt sắc bén của Diệp Lương Nhất chiếu thẳng, Trần An An lập tức đem mọi lời Lý Duyệt Nhiên đã dạy quẳng ra sau đầu, lắp bắp phản bác.
“À,” Diệp Lương Nhất chống hai tay lên thành tường, vây cô lại trong lòng mình, cúi đầu nói:“Để anh đoán nhé, em như vậy đơn giản chỉ có hai nguyên nhân, thứ nhất, Lý Duyệt Nhiên dạy em cái gì đó, thứ hai, em muốn chiến tranh lạnh với anh.” hắn dừng một chút rồi tiếp tục nói:“Em nói thử xem, là lý do nào?”
Trần An An nuốt nuốt nước miếng, bỗng nhiên không dám nhìn Diệp Lương Nhất, không phải vì cái gì khác mà chính là chột dạ, về điểm này dù cô có cẩn thận bao nhiêu thì ở trước mặt hắn căn bản không thể giấu được! Thoáng cái đã bị người ta phát hiện ra.
cô uể oải ngẩng đầu lên, ấp úng nói:“Ai, ai bảo anh nói em không có đầu óc!”
Diệp Lương Nhất nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ, khi đó hắn đang tức giận, kỳ thật vừa nói khỏi mồm là đã hối hận. cô cũng không phải không có đầu óc, chỉ là hơi ít dây thần kinh mà thôi, hắn biết mình đã quá lời, nhưng không phải cũng do cô chọc giận hay sao!
Nghĩ đến đây, Diệp Lương Nhất híp mắt, đưa tay nâng cằm cô,“đã quên câu hỏi của anh hôm qua rồi?
Em còn chưa cho anh câu trả lời!” Trần An An rụt bả vai, trái tim bùm bùm nhảy dựng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn chỉ một thoáng biến thành hai rặng mây đỏ. Diệp Lương Nhất nhìn mà ngứa ngáy cả người, cơ thể phút chốc nóng bừng lên.
“không muốn nói?” Diệp Lương Nhất cúi đầ