
Chương 1 : Tiếng gọi của Kim Tiền
Chương 1: Tiếng gọi của Kim Tiền
“Hương Tranh, Tổng giám đốc cho gọi cô.”
Tiếng đồng nghiệp Mạt Tiểu Kinh vang lên bên cạnh. Hương Tranh đangđánh máy vội ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi lại Mạt Tiểu Kinh: “Tổnggiám đốc ư?”. Một người bận trăm công nghìn việc như Tổng giám đốcsao lại cho gọi một nhân viên quèn như cô nhỉ?
“Đúng thế. Tổng giám đốc nói cô hãy đến ngay phòng làm việc của ôngấy.”
Mạt Tiểu Kinh gật gật đầu, nhìn Hương Tranh rồi mới quay người bướcđi. Ánh mắt Tiểu Kinh như muốn cảnh báo cô: Chuyến này nguy hiểm,hãy tự cứu lấy mình.
Nhìn Mạt Tiểu Kinh đi xa dần, Hương Tranh thấy vô cùng bấtan.
Gần đây, nền kinh tế suy thoái nên khắp nơi rộ lên tin đồn rằngcông ty sẽ cắt giảm biên chế. Ánh mắt đầy cảm thông của Mạt TiểuKinh… không phải là muốn ám chỉ cô… là người bị sa thải đấychứ?
Hương Tranh không dám nghĩ tiếp, nhanh chóng đứng bật dậy, laonhanh đến trước phòng Tổng giám đốc, rồi dừng lại, gõ nhẹ lên cánhcửa gỗ sồi mát lạnh.
“Tổng giám đốc, tôi là Hương Tranh.”
“Vào đi.”
Hương Tranh hít một hơi sâu, mở cửa. Một người đàn ông trung niênvới mái tóc húi cua đang ngồi dựa lưng vào ghế da phía sau bàn làmviệc đầy ắp hồ sơ, ngón trỏ của bàn tay trái gõ nhịp trên tay vịnghế. Nghe thấy tiếng mở cửa, người đàn ông trung niên ấy ngẩng đầulên, đôi mắt như hai hạt đậu xanh thích thú nhìn cô từ đầu đến chânrồi dừng lại ở khuôn mặt đẹp của cô.
“Lại đây.”
“Vâng.”
Hương Tranh, cố kìm ý định bỏ chạy thoát thân, nuốt nước bọt, đóngcửa lại, bước về phía bàn làm việc, cúi đầu kính cẩn hỏi:
“Tổng giám đốc tìm tôi có việc ạ?”
“Tôi đã đọc báo cáo cô nộp hôm qua, làm tốt lắm.”
Người đàn ông trung niên đứng lên, nở nụ cười ma quái, đi vòng quabàn làm việc, tiến sát về phía cô.
Hừ! Không sa thải cô thật hay sao? Hương Tranh đang băn khoăn thìđúng lúc đó, một đôi tay thô ráp đã đặt trên bàn tay thon dài mềmmại của cô.
Tên háo sắc đã hiện nguyên hình. Tất cả các nhân viên nữ của côngty, chưa ai thoát khỏi nanh vuốt của hắn, thậm chí cả nữ nhân viêndọn vệ sinh hắn cũng không tha. Mọi người đều rất phẫn nộ, nhưngthời buổi này tìm được việc làm thật không dễ, để kiếm kế sinhnhai, không còn cách nào khác là phải nhẫn nhịn hắn.
Bản thân Hương Tranh cũng từng bị hắn ta cầm tay mấy lần. Mỗi lầnnhư thế, cô đều tức giận đến mức muốn đập nát đôi bàn tay cầm thúấy. Riêng lần này, cô có cảm giác không chịu đựng hơn được nữa, vậymà vẫn phải cố nhắc nhở bản thân: “Vì công việc, phải biết kiềmchế, gây sự với hắn chẳng ích gì”.
Hít một hơi thật sâu, Hương Tranh lặng lẽ rút tay mình ra khỏi bàntay hắn, cười nhã nhặn và nói với hắn: “Tổng giám đốc quá khenạ”.
Người đàn ông trung niên nhìn hau háu vào đôi môi Hương Tranh. Bộmặt đểu cáng của hắn giả bộ tử tế.
“Tôi định thăng chức cho em lên làm trợ lý Tổng giám đốc. Em nghĩsao?”
Nói rồi, đôi bàn tay hắn từ từ đặt lên hông cô.
Hương Tranh bị bất ngờ. Cô lập tức gạt tay hắn ra khỏi người cô,đôi mắt tức giận nhìn trừng trừng nhìn vào hắn, đồng thời lớn tiếngcảnh cáo: “Tổng giám đốc, xin hãy cư xử đúng mực!”.
Cô đã nhẫn nhịn đủ rồi, làm sao có thể ngoan ngoãn phục tùng hắn tamãi được? Mỗi người đều có nguyên tắc hành xử của riêng mình. Nếuhắn dám làm điều gì quá đáng thì dù hắn có là Tổng giám đốc hay làvua đi chăng nữa, cô cũng quyết không nhịn nữa.
Lão già háo sắc không hiểu được những gì Hương Tranh đang nghĩ. Hắntiếp tục tiến đến trước mặt Hương Tranh, khua môi múa mép:
“Mỗi tháng nhận một khoản tiền ít ỏi mà công việc vất vả như vậy,cực khổ lắm phải không? Chỉ cần em cùng với tôi… thì không phảinhọc nhằn mà lương tháng lên tới mười ngàn. Em thấy sao?”
Hắn ta bị hôi miệng. Mỗi khi hắn mở miệng là mùi hôi tỏa ra, nồngnặc bao quanh cô.
Thật không thể chịu nổi. Hương Tranh bừng bừng lửa giận. Cô tátmạnh lên má trái của hắn, quát: “Đồ đê tiện!”. Nhưng chưa đầy haigiây sau, cảm giác đau nơi bàn tay khiến côthấy hối hận. Đáng lẽ côphải tháo giày ra mà nện thật lực vào trán hắn, chứ không phải dùngtay như thế này.
Lão tổng giám đốc háo sắc không ngờ Hương Tranh phản ứng kịch liệtđến thế. Bị Hương Tranh dồn hết lực mà tát, lão phản ứng không kịp,loạng choạng lùi lại một bước. Đang lúc hoảng loạn, lại không cẩnthận, nên hắn bị trượt chân, ngã xõng xoài ra đất.
Hương Tranh cũng bất ngờ mất một lúc mới bật cười “ha ha” trướccảnh lão già háo sắc bị ngã. Cô vui vẻ vỗ tay nói: “Ha ha! Trờigiúp ta!”.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn cô trừng trừng. Dấu bàn tay cô còn in rõtrên mặt hắn. Đôi mắt hình hạt đậu xanh đầy vẻ giận dữ. Hắn hận làkhông thể xé cô ra thành trăm mảnh.
“Cô dám đối đầu với tôi!?” Hắn ta nghiến răng, cố gắng đứnglên.
Hương Tranh vẫn giữ vẻ kiên quyết. “Tôi không những dám đánh vàomặt ông mà còn dám làm cho ông tuyệt giống, tuyệt nòi!”
Nói rồi, Hương Tranh giơ chân đạp mạnh vào đáy quần lão già trướckhi bước ra ngoài.
Hắn ôm lấy hạ bộ, cơ thể cuộn tròn lại như quả bóng, vật vã vì đauđớn, khuôn mặt khỉ trông càng khó coi hơn, miệng không ngừng rênrỉ: “Mẹ ơi! Chết tôi rồi!”.
Hương Tranh vòng tay trước ngực, đầu ngẩng cao, giống như m