
t tuổi xuân.
Khu phố về đêm ồn ào, hai chúng tôi chọn một bàn ăn ởphía cuối lối đi nhỏ, quán bánh bèo này Huy nói đã có từ rất lâu rồi, chẳng biểnhiệu cũng chẳng khoa trương như cứ đến tối là ở đây rất đông khách. Có khikhông có bàn ngồi chủ quán còn phải nói khó với khách để hôm khác qua ăn.
– Huy hảcon ? Dẫn bạn gái đến ăn à ?
Một người phụ nữ trung tuổi có thân hình mập mạp mang đồăn ra cho chúng tôi và đon đả.
– U vẫnkhoẻ chứ ? Đây là bạn con. Huy liếc sang tôi rồi cười.
– Gớm, bạngái xinh thế mà chẳng giới thiệu với u ?
Tôi ú ớ định giải thích nhưng người phụ nữ kia chẳng kịpđể tôi nói.
– Hai đứaăn nhiều vào nhé, hôm nay có bạn gái con nên u không tính tiền đâu. Ăn vui vẻnhé, u làm việc đây, đông khách quá !
Huy cười và đỡ lấy đồ ăn rồi gật đầu. Mặt tôi thộn ra vàtỏ thái độ muốn giải thích nhưng ngườiphụ nữ đó đã quay lại với công việc. Huy ra hiệu bảo tôi ăn đi rồi cười tủm tỉm.Tôi liếc rồi lườm cậu ấy một cái rõ dài. Khi Huy cười đôi mắt một mí của cậu ấyhíp lại như ra vẻ đầy thích thú.
– Xí, aithèm làm bạn gái cậu.
– Haha,nhiều người muốn mà không được đấy !
– Xì…Tôicúi xuống ăn chẳng thèm tiếp lời Huy nữa.
– Cô ấy làgiúp việc lâu năm của gia đình Huy.Huy coi cô ấy như mẹ mình.
– Ra vậy.Tôi đã có được lời giải đáp.- Cô ấy có vẻ rất hiền.
– Đúng thế,Huy coi cô ấy như mẹ mình. Vì Huy không có mẹ mà.
Tôi nghe lời từ miệng Huy thốt ra, bỗng dưng thấy dườngnhư tôi chẳng hiểu gì về cậu ấy cả. Cậu ấy nói ra cái điều « vì Huy khôngcó mẹ mà » một cách thản nhiên và vui vẻ, tôi ngưng lại, nhìn thẳng vào mặtHuy. Cậu ấy vừa nhai vừa nói.
– Làm ơn đừngnhìn Huy với vẻ mặt đó. Huy là kết quả bên ngoài của bố tớ với một người phụ nữnào đó mà Huy không biết mặt. Ông đưa Huy về nuôi dưỡng sống cùng nhà với vợcon ông bây giờ. Ông không có con trai nên Huy là người thừa kế tất cả tài sản.Đứa con gái của người vợ hiện tại của bố và Huy có nhiều phúc mắc nên Huy sống ở tầng 26 một mình. Tới đây, ông muốnHuy về nhà, nhưng Huy nói Huy cần phải suy nghĩ.
– Sao thế ?
– Khi vềnhà đó Huy không thoải mái lắm, vì đứa em gái….
– Vậy đứaem đó ghét Huy à ?
– Không,ngược lại..
– ….
– Thôi,Huy không muốn nói nữa.
Tôi cúi xuống ăn và cũng không hỏi thêm nhiều nữa. Mónbánh tráng này quả thật ngon và hấp dẫn, chẳng mấy chốc hai đĩa đã hết veo, tôivẫn thòm thèm vì thế Huy gọi thêm 2 đĩa nữa. Huy và tôi ăn mà chẳng đứa nào nóivới nhau câu nào, đúng là, khi ăn người ta chẳng thèm quan tâm đến trời đất làgì nữa là nhìn mặt nhau.
– Ôiiiiiiiiiiiiiiiiiii,no quá, cứ ăn thế này chẳng mấy chốc Phương sẽ béo ú !!!
– Béo thìkhoẻ chứ sao ? Huy cười.
– Hừ, chẳngcó tên con trai nào như Huy, mốt bây giờ là người dây đấy.
– Huy chẳngthấy con gái gầy xinh tý nào cả. Huy thản nhiên.
– Xuỳ,thôi đi, đừng có dối lòng, Huy nói thế trừ khi Huy không phải là… đàn ông.
– ừ, Huykhông phải đàn ông đâu. Huy là ….Gay đấy.
Tôi cười sảng khoái, đấm nhẹ vài vai Huy rồi quay ra bảo :
– Về thôi,đêm nay Phương còn phải tính kế ?
– Kếgì ?
– Kế đểtranh chức lớp trưởng với một đứa con gái tóc vàng hoe.
Huy nhẹ nhàng cười rồi đứng dậy thanh toán, Huy đưa tôimũ bảo hiểm rồi đưa tôi về nhà. Thực ra là chẳng phải đưa vì căn hộ của cậu ấy ởtầng 26. Tôi về nhà có nghĩa là cậu ấy cũng về nhà, nói đưa tôi về cho vẻ totát một chút.
Tầng 26 cũng chỉ cách tôi có vài bước chân, nhưng tôichưa bao giờ đặt chân lên đó. Tôi chỉ gặp Huy ở thang máy, chỗ làm và những lầnđi chơi. Với Huy, dù sao tôi vẫn muốn giữ một khoảng cách an toàn với cậu ấy.Chàng trai này, có vẻ ủy mị và yếu đuối nhưng lại có những điều mà hóa ra tôi vẫnchưa biết, hoặc chưa có thời gian để biết.
***
Tôi về nhà và lao vào phòng tắm thật nhanh sau đó chúi đầuvào máy tính để lên kế hoạch cho một cuộc tranh cử hoàn hảo nhất. Trước hết làviệc tôi lên một tờ phiếu điều tra để tìm hiểu về tính cách cũng như sở thích củanhững thành viên trong lớp. Đó sẽ là sự thu thập thông tin mà dễ dàng nắm bắtđược nhất để có thể tiếp cận nhanh nhất với những thành viên.
Ngồi download những mẫu thiệp xinh xắn và lên mạng thửtìm cách design những phiếu điều tra kia sao cho chúng trông thật cute. Khác vớinhững phiếu điều tra cũ kĩ dập khuôn tôi đã từng làm, thì đây chắc hẳn cácthành viên trong lớp sẽ có được sự thích thú khi tham gia trả lời. Tỉ mẩn tôicũng ngồi lấy giấy màu, bút vẽ, duy băng để cuốn vào những chiếc kẹo mút cho cựckì xinh xắn đáng yêu. Ngoài ra việc chuẩn bị một bài thuyết trình thật thuyếtphục tôi cũng tự đứng trước gương để có thể ăn nói sao lưu loát và cử chỉ đúngmực nhất. Sau khi kết thúc lớp cấp 3, tôi lại thêm một lần nữa phải đứng trướcđám đông. Chỉ khác là, lần này, tôi đứng một mình, tôi tự làm và không hề có sựgiúp đỡ của ai nữa.
Miên man trong giấc ngủ giữa đêm khuya, tôi như nghe văngvẳng tiếng nói của ai đó rất quen vọng về…
Sau một tuần làm quen với lớp mới cũng như