
ủa mình.
– Em quen cậu Huy à ? Chị Hải nhân viên cùng làm với tôi ra bắt chuyện.
– Anh ta ạ, à, kẻ đáng ghét đó cùng chung cư với em.
– Ôi, sao em lại nói thế nhỉ,cậu ta là con trai của ông chủ chuỗi cửa hàng này đấy, ngoài ra gia đình ấy còn kinh doanh đủ thứ nữa cơ. Chị nghe nói giầu có lắm. Mẹ anh ta là vợ hai quản lý chuỗi kinh doanh đồ ăn nhanh này. Cậu ấm này được cưng chiều lắm đấy !
– Hơ hơ, nhưng chuyện đó thì liên quan gì tới em.
– Thì chị thấy em có vẻ thân thiết với cậu Huy nên chị hỏi thôi.
– Chẳng thân thiết gì đâu chị ạ, em còn tức vì chưa đập cho anh ta một trận cơ.
Chị Hải lại há hốc mồm khi tôi nói như thế, có lẽ lời của tôi hơi thái quá. Nhưng rõ ràng là, việc gia đình anh ta giầu có, gia thế tốt thì liên quan gì chứ. Bố mẹ anh ta giầu có thật nhưng điều đó có tạo nên tính cách tốt đẹp cho anh ta đâu mà bắt tôi phải nói bằng giọng tôn trọng cơ chứ.
Tan làm lúc 8h tối, định bụng sẽ bắt xe bus về. Tôi đứng ngáo ngơ ở bến xe bus, cầm cái điện thoại xem vài tin tức giết thời gian chờ xe đến.
– Chào cô bạn nhỏ !
Tôi giật mình, nhìn lên, kẻ đáng ghét ở tầng 26 đang đứng cạnh, tay đúc túi quần rất chi ngang nhiên và mỉm miệng cười với tôi.
– Hừ, sao anh ở đây !
– Tôi nói sẽ đợi cô mà.
– Anh điên rồi.
– Cô là kẻ dối trá !
– Thôi được rồi, tôi hỏi nhé, sao anh cứ bám theo tôi mãi thế ? Thích tôi à ?
Huy phẩy tay, cười trừ, rồi lấy tay dí lên trán tôi.
– Thấy cô hay hay, và tôi chẳng có việc gì nên đi theo, vậy thôi !
– Kìa, xe đến rồi đấy, về thôi !
– Xe tôi để kia rồi, tôi đưa cô về.
Chẳng kịp để tôi nói thêm, Huy kéo tay tôi lôi đi xềnh xệch và vứt cho tôi cái mũ bảo hiểm và đưa tôi lên xe để về nhà.
Ngồi đằng sau, tôi chẳng dám hó háy gì, chiếc xe phân khối lớn lao đi vun vút. Tim tôi chết đứng, tay ôm chặt lấy người Huy…
Gió và đường ban đêm hun hút
Tôi trở thành bạn của Huy lúc nào không hay. Sau hôm gặp mặt đó tôi coi như Huy là một người bạn để trò chuyện. Cuộc sống ở đây khác xa với cái thành phố bé nhỏ của tôi, tất cả những gì về bạn bè thân thuộc tôi đã không còn nữa. Mọi kí ức về thời cấp 3 dường như tôi đang muốn quên đi. Nên tôi chấp nhận một cách dễ dàng cho Huy bước vào cuộc sống của mình. Huy hơn tôi 1 tuổi, nhưng tôi chẳng gọi bằng anh. Ban đầu còn chưa quen vẫn còn xưng hô « cô » « tôi » nhưng sau đó thì hai đứa bảo xưng hô bằng tên cho thân mật.Có thể nói rằng cuộc sống có nhiều cách để khiến cho những con người xích lại gần nhau hơn. Huy sống trên tầng 26 trong một căn hộ một mình. Tôi thấy Huy là người khá cô độc và yếu đuối, dường như, tôi làm bạn của Huy nhưng tôi cũng phải làm một chỗ dựa cho cậu ấy.
* * *
Kỳ nghỉ 1 tháng kết thúc khi tôi có giấy thông báo đỗ đại học. Khi cầm tờ giấy trên tay tôi hạnh phúc dạt dào khi số điểm ghi trên đó là 29,5 điểm. Tôi cứ cầm lấy tờ báo điểm đó mà xem đi xem lại sợ mình có nhầm hay không.
Sau 3 năm học cấp 3 mài đít quần trên ghế phổ thông, giờ tôi đã đỗ đại học.
Tôi đã thành một tân sinh viên rồi !
Chỉ còn kém 20 ngày nữa thôi, tôi sẽ 18 tuổi.
Món quà của tuổi 18 này tôi thật là hạnh phúc. Chao ôi, vậy là những gì tôi quyết tâm và mơ ước cuối cùng cũng thành hiện thực. Ba năm, thời gian đã trôi đi tưởng chừng như vẫn còn đây…
Đông Đông à, giờ tớ đã thành tân sinh viên rồi đấy !
Đông Đông à, giờ cậu ở đâu và bao giờ tớ có thể gặp lại cậu đây !!!
Tôi cầm tờ giấy báo đại học mang đi khoe cho Huy, Huy cười toe và hứa sẽ khao tôi tất tần tật những món ngon sau khi tôi về quê ăn mừng với bố mẹ. Tôi cũng làm thủ tục và giấy tờ để bắt đầu cho một hành trình mới.
Tôi Phương Phương, tuổi 18 kém 20 ngày, đứa con gái vụng về ngày nào giờ sắp 18 tuổi và giờ tôi đã đỗ đại học với số điểm 29.5
Đám sinh viên mới ngày đầu nhập học mang đầy vẻ ngáo ngơvà sợ hãi.Cô chủ nhiệm đọc danh sách sinh viên điểm mặt đọc tên từng đứa một.Tôi tìm cho mình một chỗ ngồi ở bàn thứ hai vì muốn được nghe rõ ràng những quiđịnh.
Sau khi đọc hàng loạt các thể loại qui chế và thủ tụcchúng tôi được phát một tờ phiếu để điền các thông tin cá nhân cho cô chủ nhiệm.Sau đó là màn bình bầu lớp trưởng lớp phó và ban cán sự lớp.
– Cho cô hỏi bạn nào tên là Đỗ Diệu Phương nhỉ ?
Tôi giật thót mình, suýt nữa lại quên mất tên khai sinh nữa.Tôi mạnh dan giơ tay lên « em ạ » Cô nhìn rồi khẽ gật đầu.
– Còn ai tên là Jenny Trần ?
Không có ai lên tiếng cả, một đám nhìn nhau xem có ai tênnửa tây nửa ta này hay không. Hoặc ít ra là có người nào như tôi chẳng thể nhớrõ tên khai sinh của mình.
– Thưa cô, Jenny Trần là em ạ. Có tiếng nói từ ngoài cửa.Một cô nàng cao kều, tóc vàng hoe đang đứng ở ngoài rồi đi vào. Dáng đứng lưngthẳng, mặt ngẩng cao đầu và toàn thân tiến về phía trước. Cô ta mặc một bộ quầnáo giản dị những vẫn toát lên vẻ sexy quyến rũ. Tóc vàng xoăn lọn nhẹ buông xuốngvai. Cả lớp ồn ào như kiểu vừa có một ngôi sao đi vào. Nhưng quả thật cô ấy rấtxinh đẹp.
– Jenny em ngồi đi. Cô sẽ thông báo, có hai bạn, một bạnđạt 29.5 và một bạn đạt 29 điểm. Nên tạm thời cô sẽ để hai bạn này tham gia vàoBan Chấp Hành, tạm thời thì Phương sẽ đảm nhiệm