
úng ta liên lạc với nhau qua thư từ. Ông không muốn chúng ta còn có quan hệ gì với nhau nữa nên ông đã nhốt anh trong phòng. Đây là bức thư cuối cùng anh có thể gửi đến được cho em qua tay một người đưa báo. Anh xin lỗi, Akina… Mong em hãy sống tốt! Yêu em nhiều…”Bức thư ngắn gọn, nhưng lại chứa nội dung khiến Akina cảm thấy như sét đánh ngang tai…Cô thẫn thờ men dọc con đường bê tông xám xịt. Tuyết rơi xuống trắng xoá cả tóc, nhưng cô không quan tâm… Thiếu Kiyoshi, cô thiết sống làm cái gì cơ chứ?…Công viên Toru vắng tanh, không một bóng người, gió tung hoành khắp nơi, tuyết rơi trắng xoá…
Lạnh…Cô nhắm mắt lại, cố nhớ lại hơi ấm Kiyoshi đã đem lại cho cô vào cái ngày Ryouji ruồng bỏ cô mà đi ấy…
Nhưng không thể…
Những gì cô cảm nhận được chỉ là cơn lạnh buốt làm tê tái da thịt và tâm hồn của cô…
Mím chặt môi…
Không được khóc…
Vì lúc này chẳng còn người ấy ở bên…
Cô phải mạnh mẽ hơn nữa…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Rảnh rỗi… Akina thường đi thơ thẩn khắp các phố phường, sân trường, hay chỉ ngồi giả vờ ngủ, nhìn vu vơ lên bầu trời trong xanh, tìm kiếm lại những kí ức đẹp…Cô đến quán cà phê kem – nơi cô và Kiyoshi chạm môi nhau lần đầu tiên, Shika cafe – nơi cô cùng Kiyoshi và mọi người ăn Giáng sinh cùng nhau, khu vui chơi giải trí Oni – nơi cô và Kiyoshi vui vẻ với nhau vào ngày cuối cùng…Những giây phút ấm áp hiện về khiến cô lặng lẽ mỉm cười…
“Hy vọng anh cũng đang mỉm cười nơi đó…”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Tối, cô trở về nhà, đắm chìm trong cảm giác cô đơn lạc lõng…Thỉnh thoảng, Nariko hay các anh chị lại đến nhà cô chơi, trò chuyện với cô cho đỡ buồn… Những lần ấy, căn hộ như được sống lại thêm lần nữa…Nhưng… khi họ đi, Akina lại cảm thấy như có một khoảng trống trong tim không thể lấp đầy…Cô cố gắng che đậy sự tĩnh lặng, lạnh lẽo của căn hộ bằng cách bật tivi lên và nằm xem, rồi chìm vào giấc ngủ…Đã bao lần, cô gọi tên anh trong giấc mộng… Đã bao lần, cô thức giấc và cảm giác hụt hẫn khi không có anh bên cạnh… Đã bao lần, cô tự hỏi mình sẽ còn sống được bao lâu nữa với cái tình trạng này… Đã bao lần…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Cô cứ tiếp tục trôi dạt trong cuộc đời…
Không mục đích sống…
Không niềm vui…
Chìm đắm trong kí ức của quá khứCho đến 1 ngày…
– Akina, ta có chuyện cần báo với con…Hết chương 45 ~ CHƯƠNG 46: HỨA HÔN… SAO?… ~Chap này tặng cho Rururichan nhá! Tks vì nỗ lực canh giựt tem hằng ngày ~^^~
——————-Sinh nhật. Akina ngồi một mình trong căn phòng lạnh tanh, ngắm hoa anh đào nở qua cửa sổ…“Ding dong”
Tiếng chuông cửa kêu vang…Akina chậm rãi đi ra mở cửa…
…
“Cạch”– BẤT NGỜ CHƯA? – Phía sau cánh cửa, Nariko, Kiba, Maito, Satoshi và Mika đang đứng “dàn trận” sẵn đợi Akina với bong bóng, hoa và bánh kem trên tay. Mặt người nào cũng tươi rói, cứ y như là cái ngày này năm ngoái vậy…
Nhưng… thiếu 1 người…Akina cười nhẹ thay cho lời cảm ơn, rồi mời mọi người vào nhà.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Sau khi ăn no nê, Nariko xin phép cáo từ trước vì phải về nhà đúng giờ cha mẹ đặt ra. Thật là một người con ngoan làm sao!Còn lại đúng 5 người, cười nói vui vẻ… Có những chủ đề bắt đầu lấn sang chuyện Sâu bọ, vì không cần phải che giấu nữa…Trước khi về, Mika quay sang nói nhỏ với Akina:
– Akina à, sếp có chuyện muốn nói với em đấy!Akina khẽ gật đầu:
– Cảm ơn chị đã nói với em. Mai em sẽ đến gặp sếp!
Rồi cô tiễn mọi người ra về…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~“Lại có cảm giác cô đơn rồi…”
Cô quay lại bên khung cửa sổ, lặng lẽ cười buồn…Chợt…
Cô có cảm giác rằng có người đang ôm lấy mình…
Hơi ấm truyền khắp cơ thể cô…
Mùi hương hạnh nhân thoáng qua…
Cô khẽ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cảm nhận nó…Cô định đưa tay lên, giữ chặt lấy hơi ấm đó…
Nhưng…
Tay cô lại bị bơ vơ giữa khoảng không tĩnh mịch…
Chỉ là ảo giác…
Tất cả chỉ là ảo giác…
Cô nhếch mép cười, tự khinh bỉ chính mình…
Đã hơn nửa năm trôi qua mà lại không thể quên được cảm giác đó…
Đúng là một con ngốc mà!…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~– Chào sếp ạ… – Akina đẩy nhẹ cửa bước vào bên trong căn phòng ngột ngạt, u ám với 4 bức tường xám xịt. Có cảm giác nơi đây là nhà tù nếu không có ô cửa sổ nhỏ được gắn lớp kính chống đạn dày cui, chỉ để một chút ánh sáng le lói hắt vào căn phòng…– Akina, ta có chuyện cần báo với con… – Washi xoay ghế lại, ngồi đối diện với Akina. Bộ y phục thường ngày của ông… toàn bộ là màu đen, đen từ đầu đến chân… Bởi vì ông là người yêu màu đen, màu sắc của bóng tối… Chúng khiến một cảm giác sảng khoái dậy lên trong lòng ông, vừa giúp ông đạt đến cực đỉnh của sự minh mẫn, vừa làm khuây khoả tâm hồn. Chúng gợi cho ông đến những ngày ông còn đang ở mặt trận, chiến đấu với lưỡi gươm vun vút trên tay…– Chuyện gì thế… thưa sếp?…– Hãy hứa với ta là con sẽ không khóc hay xỉu khi nghe lời ta nói! – Ông nói như ra lệnh, mặc dù giọng lại vô cùng êm ái.– Vâng… Con đã mạnh mẽ lên rồi mà! Đã hơn nửa năm trôi qua từ cái ngày ấy rồi còn gì! – Akina cười nhẹ.– Vậy thì tốt! Con hãy lại gần đây! – Washi vừa nói vừa mở ngăn bàn, chậm rãi lấy một phong bì thư đã vàng úa, cũ mèm ra, đặt vào tay Akina…– Đây là…?… – Akina hết nhìn bức thư rồi ngước lên nhìn