
ồi ở trên một tảng đá lớn, sắc mặt ngưng trọng nhìn theo Ngọc Phong Tử rời đi.
Thụ Yêu cố chấp muốn ở lại chỗ này, ngồi im suy nghĩ, ta ở đây, ở chỗ này chờ ngươi, cho dù kết cục thế nào, ta đều ở chỗ này chờ ngươi, sau đó nghĩ biện pháp rời đi nơi này, tìm Bạch Hi.
Ngọc Phong Tử chạy tới sơn cốc liền thả chậm tốc độ, nhìn con đường núi quen thuộc, mấy người tu tiên rải rác ở đó ngẫu nhiên sẽ ghé mắt nhìn nam tử một đầu tóc bạc mà không thể cảm giác được tiên khí trên người này. Ngọc Phong Tử cũng không tính toán đi chào hỏi, cho dù nhìn thấy những gương mặt quen thuộc nhưng phần lớn đều là trẻ con non nớt, cho nên cứ coi như lần gặp gỡ lại lần này là một chuyến hành trình thời không mà thôi, nghĩ như vậy, đúng là có chút muốn cười, đã là quá khứ thì chẳng thể trở lại được, lúc này đây, chỉ vì thấy rõ tiếng lòng thật sự của mình mà thôi.
Đi tới giữa vùng gần chân núi nữ tông, Ngọc Phong Tử ngẩng đầu, tìm kiếm mình lúc còn bé. Đỉnh núi có một đám người, đó là đám người tu tiền gần như ngày nào cũng đến nhìn Phỉ nhi. Không tốn mấy công phu đã thấy một đứa nhỏ ở trong góc đang ngồi một mình với vẻ mặt khát khao. Khát khao? Vì sao lại dùng từ này? Ngọc Phong Tử có chút sững sờ. Cẩn thận nhìn đứa trẻ đó, hắn năm đó, khuôn mặt phát ra ánh sáng sáng rọi, sâu trong ánh mắt chính là tinh thần bị hao tổn do không cách nào tu tiên, nhìn chằm chằm Tiểu Tiên Tử ở phía xa xa, trong mắt toàn là hâm mộ.
Ngọc Phong Tử bình tĩnh nhìn mình năm đó cùng Phỉ nhi, đúng thế, Phỉ nhi xa không thể với tới, hoàn mỹ như vậy làm người ta phải đưa mắt nhìn. Nhưng thích thì sao, có thích không? Ở trong lòng tự hỏi, cậu bé kia, thật sự thích không? Đó là cô gái mà ngươi chưa bao giờ hiểu rõ cả, ngươi có biết cô ấy thích ăn ngọt hay cay không, có biết lúc cô ấy tu luyện thích người khác đứng ngoài quan sát không, có biết lúc cô ấy đi nhà cầu sẽ kéo thêm mấy đồng bọn không, có biết lúc cô ấy ăn chuối tiêu sẽ bẻ thành mấy cánh hoa không? Ngươi, đã cho chính mình cơ hội hiểu biết cô ấy chưa? Đã cho cô ấy cơ hội nhận thức ngươi chưa?
“Thích, nhưng có phải cái thích với người thương hay không. Ta không biết khẩu vị của cô ấy, không biết cô ấy có thích người khác đứng ngoài quan sát hay không, không biết lúc cô ấy đi nhà cầu có lôi kéo thêm đồng bọn hay không, cũng không biết lúc cô ấy ăn chuối tiêu sẽ bẻ nó thành mấy cánh hoa. Không có, ta chưa bao giờ hiểu rõ cô ấy cũng như chưa bao giờ cho cô ấy cơ hội để hiểu rõ ta.”
Giọng nói mềm mại vang lên xong, giật mình hiểu ra lòng mình.
Kỳ thực mình đã biết rõ rồi không phải sao? Ngọc Phong Tử khẽ cười. Người qua đường nghe thấy lời của hắn thì đều cảm thấy quái dị cho nên nhanh chóng rời đi.
Như vậy, Thụ Yêu thì sao? Trong lòng lại có một giọng nói đang tự hỏi.
“Thụ Yêu? Tại sao lại có Thụ Yêu?” Thì thào tự nói.”Ai nha không nghĩ nữa, cần phải trở về.”
Ngươi chính là sợ hãi đối mặt, dũng cảm chút được không?
Ngọc Phong Tử giật mình.
Trong đầu bỗng nhiên có gương mặt của Thụ Yêu xoẹt qua, sự uy nghiêm lúc lần đầu gặp nhau, nhiều năm làm bạn cùng trưởng thành, sau này hắn lại đột nhiên mất tích, vì đi tìm Bạch Hi nên lúc này hắn giống như một cô vợ nhỏ bị uất ức, nhiệt tình không mờ mà tự đến, tất cả những thứ đó, đều là bởi vì sao?
“Chẳng lẽ ngươi không biết sao?” U ám phía chân trời bỗng nhiên dừng lại, xuất hiện dưới ánh mắt kinh nghi của Ngọc Phong Tử, là một Ngọc Phong Tử khác!
“Ngươi, ngươi là ai? !” Ngọc Phong Tử kinh hãi.
“Ta? Ta chính là ngươi, là nội tâm của ngươi.” Ngọc Phong Tử kia mỉm cười nhìn Ngọc Phong Tử.
“Có ý gì? Ngươi là một hình thái khác của ta?”
“Ừ, miễn cưỡng cũng có thể nói như thế. Mỗi người đều có hai con người, một thì rất rõ ràng chân tướng, một thì sẽ đi trốn tránh, nói dối chính là vì lý do đó, ngươi biết chân tướng rõ rành rành, nhưng ngươi trốn tránh, cho nên ngươi sẽ nói dối!” Giọng điệu bức người, từng bước tới gần ép Ngọc Phong Tử lui từng bước một.
“Đủ rồi! Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì!” Ngọc Phong Tử ổn định lại tâm thần bị hoảng loạn, hắn chợt khựng lại.
“Ngươi không thương Phỉ nhi, người ngươi thích chính là Thụ Yêu.” Ngọc Phong Tử ‘Nội Tâm’ cũng không tới gần nữa, hai tay chắp ở phía sau, trấn tĩnh nói với Ngọc Phong Tử.
“Ta biết ta không thương Phỉ nhi, nhưng Thụ Yêu… Hắn… Ta…” Ngọc Phong Tử muốn giải thích cái gì đó, nhưng lại phát hiện mình chẳng nói được câu nào nên lời…
“Ngươi có biết Thụ Yêu thích ăn ngọt, ngươi có biết hắn không thích người khác đứng ngoài quan sát mình, ngươi có biết lúc hắn đi toilet thích kéo ngươi đi cùng, ngươi có biết hắn ăn chuối tiêu sẽ bẻ thành ba cánh hoa!” Lời nói không ngừng đánh sâu vào sâu trong lòng Ngọc Phong Tử.
“Ngươi…”
“Đừng tưởng rằng chỉ có ngươi đã xem “Tình yêu ở nhà trọ số 4”, ta cũng xem qua! Phim truyền hình bao nhiêu năm trước rồi.”
“Ngươi!” Ngọc Phong Tử muốn chửi ầm lên, cái so sánh điên khùng gì thế! Làm sao có thể trực tiếp đem lời hắn vừa mới nói chuyển đến trên người Thụ Yêu!
“Còn có, cho dù hắn ghen cũng sẽ không quấy rầy ngươi gặp Phỉ nhi.” Ngọc Phong Tử ‘Nội Tâm’ mở miệng lầ