
Cô gái zombie đi đâu thế
Tác giả: Ngật Bão Liễu Không
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 323961
Bình chọn: 7.5.00/10/396 lượt.
ải thử một chút!
Chương 18
Bạch Hi “Hô” một cái rồi đứng dậy.
Nhớ lại động tác ban nãy của Ngọc Phong Tử, nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể……
“Yahhh…!” Bạch Hi trợn mắt thét lớn một tiếng, đánh ra một quyền!
“Hô.”
……
……
……
“Vì sao? Vì sao chỉ có cỏ động, hơn nữa còn có kèm theo tiếng gió!”
Bạch Hi tức giận dậm chân tại chỗ, thật sự có chút mất hứng!
Tiếp nào!
Bạch Hi nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể.
Lúc này Bạch Hi dùng luồng khí xung quanh mình bao lấy cánh tay, việc này đối Bạch Hi có được niệm lực mà nói là chuyện cực kỳ nhỏ.
Ừ, Bạch Hi cảm thụ được luồng khí trên cánh tay, nó đang hình thành, nỗ lực để nó hòa làm một với hơi thở của mình, hi vọng sau khi luồng khí này rời khỏi thân vẫn có thể kiểm soát được.
Khí không phải là không thể rời khỏi được thân thể, nhưng sau khi rời khỏi thân thể vượt qua một khoảng cách nhất định sẽ không chịu khống chế nên sẽ một lần nữa trở về lại thân thể.
Bạch Hi lần đầu tiên khống chế được khí thoát ly thân thể trong phạm vi 50 cm.
Hít…… Bạch Hi điều chỉnh hô hấp.
Hi vọng đây là phương pháp thi triển “Thiên mã lưu tinh quyền” mà Ngọc Phong Tử đã dạy!
“Yahhh!” Bạch Hi vung ra một quyền, tách luồng khí rời khỏi cánh tay, tiếp xúc đến không khí, khống chế được nó hướng về phía một gốc cây nhỏ ở gần đó.
“Bịch!” Một tiếng vang vô cùng nhỏ, nhưng vì luôn tập trung cao độ nên Bạch Hi đã nhận ra.
Nho nhỏ thất vọng hiện lên gương mặt Bạch Hi. Không được sao? Khí sau đi rời thân thể cậu trong phạm vi 50 cm liền trực tiếp mất đi rồi lực đánh hòa vào cùng lực ngưng tụ, hóa thành sương mù trở lại trong thân thể.
Một lát sau Bạch Hi lại ngẩng đầu lên, tiếp tục!
Nhớ lại lời nói ban nãy của Ngọc Phong Tử, giống như radio lặp lại.
“Ta ngay từ đầu đã nói rõ rồi, lĩnh ngộ được hay không cũng không thể truy cứu. Ta cho con xem một lần, lĩnh ngộ hay không lĩnh ngộ được là chuyện của con. Con chỉ cần theo cảm giác là được.”
“…… Ta cho con xem một lần, lĩnh ngộ hay không lĩnh ngộ được là chuyện của con. Con chỉ cần theo cảm giác là được.”
”…… Con chỉ cần theo cảm giác là được.”
Cảm giác?
Chính mình lúc trước cái gì cũng không cảm giác được, chỉ dựa vào cách lý giải mà ra quyền, đánh ra một quyền dĩ nhiên sẽ không có hiệu quả gì, nhưng là bắt được cảm giác như thế nào đây?
Lại đứng dậy, nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể……
Lúc này Bạch Hi không mù quáng ra quyền nữa, mà tập trung tư tưởng cảm thụ không khí quanh mình, dòng nước, tiếng kêu của côn trùng, tiếng chim kêu.
“Hít, hà, hít, hà.” Bạch Hi ổn định tinh thần, thong thả hô hấp, muốn phát hiện xem có nơi nào bất thường hay không.
……
……
……
“Đồ đệ, ăn cơm nào, hôm nay sư phụ xuống bếp đấy!” Xa xa truyền đến một giọng nói của nam giới.
Xuyên thấu qua rừng cây, một làn sương khói dài dài bay lên, đó là phòng bếp của miếu thờ, ánh mặt trời nhẹ nhàng nhưng lại như lửa nóng, ánh mặt trời màu vàng dày đặc chiếu lên trên má Bạch Hi.
Không được…… Vẫn không cảm giác được.
Lông mày Bạch Hi nhíu chặt vào nhau, cậu biết mình duy trì tư thế này đã lâu lắm rồi, nhưng vẫn không thể cảm giác được địa phương nào khác thường cả!
Ngọc Phong Tử rốt cuộc là đã thi triển như thế nào?
Là dùng khí chung quanh thân thể đánh ra?
Hay là một loại dị năng nào đó?
Bạch Hi không biết.
“Được rồi đồ đệ, thiên phú của con không tốt bằng sư phụ, hôm nay hay là thôi đi. Ha ha!” Ngọc Phong Tử nhìn sắc mặt Bạch Hi là biết, đồ đệ này nhất định chưa lĩnh ngộ được mà về nhà.
Đem khí thoát ly ra khỏi cơ thể rồi tiếp tục khống chế nó?
Không không không, khí là của chính ngươi, nó không tồn tại trong không khí được, cho nên tất nhiên sẽ không thể duy trì lâu được ở trong không khí.
Trừ phi là dị năng đặc biệt, ví như chữa thương, Dị Năng Giả có thể phóng khí ra bên ngoài, nhưng vẫn có hạn chế, chẳng qua phạm vi hơi lớn hơn một chút mà thôi.
Dị năng?
Không không không, nếu dị năng lĩnh ngộ tốt như vậy cũng sẽ không đặc biệt khiến cho cả thế giới hâm mộ rồi.
Huống hồ tố chất của con người có hạn, trong cuộc đời mỗi con người có thể lĩnh ngộ một loại dị năng đã là không dễ dàng rồi, có thể lĩnh ngộ được 3 loại đã vượt quá phạm vi, như vậy bản thân sống lâu nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Bởi vì đây là lẽ thường của siêu việt, là năng lực trời đất không thừa nhận, dị năng càng nhiều, thì sẽ càng giống như một người bị cột thuốc nổ lên mình, không cẩn thận, sẽ nổ mạnh!
“Không cần!” Bạch Hi cố chấp không muốn cứ như vậy mà từ bỏ.
Mới một chút khó khăn như thế mà muốn cậu từ bỏ? Làm sao có thể!
Ngọc Phong Tử thấy Bạch Hi vẫn muốn tiếp tục nên không khuyên can nữa.
Muốn luyện thì cứ luyện, nhưng nếu không thể tìm được cảm giác, như vậy cũng không thể bắt đầu.
Ngọc Phong Tử hăng hái đứng ở một bên ôm ngực nhìn Bạch Hi.
Bạch Hi vẫn như cũ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Rốt cuộc là cái gì? Nếu không phải là khí của chính cậu, không phải dị năng. Bạch Hi nhíu mày, vậy nó sẽ là cái gì?
“Đồ đệ này, con nghĩ lại xem lúc nãy sư phụ thi triển như thế nào?” Ngọc Phong Tử có chút không đành lòng, cuối cùng vẫn nhắc nhở chỉ điểm cho Bạch Hi một chút