Old school Easter eggs.
Cô gái zombie đi đâu thế

Cô gái zombie đi đâu thế

Tác giả: Ngật Bão Liễu Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323870

Bình chọn: 9.00/10/387 lượt.

hực sự không thể trông mong là một lão sư tốt, ông ta căn bản chẳng dạy cậu cái gì, cũng chẳng thèm giám sát, thành quả ba năm này đều là do cậu kiên trì mới có được.

Bạch Hi lắc đầu.

“Tiểu đồ đệ, lại đang nói xấu sư phụ cái gì đấy?” Giọng nói trêu tức truyền đến.

Bạch Hi có chút bất đắc dĩ nhìn Ngọc Phong Tử từ trên cây nhảy xuống.

“Sư phụ, còn chưa đến buổi trưa nên không có đồ ăn đâu.”

Đúng vậy, mọi người không lầm đâu.

Bạch Hi là đồ đệ của Ngọc Phong Tử. Trong suốt một năm nay, Ngọc Phong Tử hai mắt không thấy thời tiết thay đổi, không để ý đến chuyện bên ngoài, không quét dọn miếu thờ, không vào phòng bếp, không thấy bóng dáng. Trái lại Bạch Hi, quét dọn miếu thờ, giặt quần áo rồi nấu cơm,d∞đ∞l∞q∞đ quả thực là không cần dạy cũng biết làm việc nhà. Một câu tóm lại Bạch Hi chính là Quản gia làm việc không công!

“Aii… ê…! Đồ đệ thân ái, chẳng lẽ sư phụ chỉ biết mỗi ngày chờ con nấu cơm sao?” Ngọc Phong Tử nghiêm mặt nói.

Ừ, ừ, đúng rồi, câu tiếp theo sẽ là.

Kẻ làm sư phụ như ta cần cù chịu khó nhiều năm như vậy……

“Kẻ làm sư phụ như ta cần cù chịu khó nhiều năm như vậy.”

Quét dọn miếu thờ, giặt quần áo nấu cơm.

“Quét dọn miếu thờ, giặt quần áo nấu cơm.”

Bạch Hi ở trong lòng nói cùng lúc với Ngọc Phong Tử.

Thật là…… Mỗi lần cũng là một tràng lời ca cẩm giống y chang đến nỗi cậu cũng có thể đọc thuộc lòng rồi.

“Mặc dù nơi này chỉ có một mình ta, nhưng sư phụ cũng thật sự rất vất vả ! Khó khăn lắm mới có được đồ đệ, đương nhiên muốn hưởng thụ là chuyện bình thường!”

Ngọc Phong Tử dứt lời, có chút xấu hổ nhìn đồ đệ.

Hắn đương nhiên biết mỗi lần dùng cùng một lời giải thích thật sự là không có sức thuyết phục lắm, nhưng bởi vì hắn đã vất vả cùng tịch mịch lâu lắm rồi, khó khăn lắm mới có một đồ đệ nên tất nhiên muốn hưởng thụ một chút! Tuy rằng điều này có dấu hiệu ngược đãi lao động trẻ em ……

“Khụ khụ, đồ đệ này, đừng ghét bỏ sư phụ, không phải hôm nay sư phụ truyền thụ tài nghệ cho con sao……”d∞đ∞l∞q∞đ Đồ đệ ngoan, tha thứ cho sư phụ đi!

Bạch Hi liếc liếc mắt, không đáp lời, ai biết sư phụ không đáng tin này đang nói thật hay giả chứ? Suốt một năm nay Bạch Hi tự nhận là phi thường hiểu rõ người sư phụ này của cậu rồi.

“Được lắm được lắm, khom người với con rồi còn đòi lên mặt?” Ngọc Phong Tử thu hồi vẻ lưu manh trên người, vẻ mặt trịnh trọng nhìn Bạch Hi.

“Nên vào chính sự thôi.”

Bạch Hi trừng mắt nhìn, hừ…… Tuy rằng ông ta vẫn là sư phụ của cậu, nhưng chỉ cần chớp mắt, đã vứt đi sự lỗ mãng hồi nãy. Ngọc Phong Tử bây giờ, hình như Bạch Hi chưa bao giờ thấy.

“Sư phụ có một bộ quyền pháp, có thể giúp ngươi ngộ ra con đường của mình [ps nơi này ý nói là đường đi'>, quyền pháp này tên là, Thiên Mã Lưu Tinh Quyền, ngụ ý là phải tin tưởng nắm đấm của chính mình có thể xuyên thủng sao băng đâm thẳng bầu trời! Rất đơn giản đó chính là một quyền dứt khoát, nhưng con lĩnh ngộ được như thế nào không quan hệ tới sư phụ, lĩnh ngộc được hay không lĩnh ngộ được, không thể truy vấn!” Đúng thê, ừ, chính là như vậy, ngộ không được cũng không phải là lỗi của hắn!

Lời nói lúc trước còn có chút ít phong phạm tự cao, nhưng một câu cuối cùng này…… Bạch Hi thấy thế nào cũng cảm thấy Ngọc Phong Tử trước mặt lại trở sư phụ lưư manh mười phần như ban nãy……!

Ngọc Phong Tử cũng không biết Bạch Hi đang suy nghĩ cái gì, nhắm mắt lại dỡ xuống phòng bị toàn thân.

Thân thể yếu đuối không xương duỗi ra.

“Bốp!” Một quyền nhạt nhẽo tầm thường không có gì lạ, lại có thể đánh gãy một cây cổ thụ cao năm thước.

Cách không truyền lực?d∞đ∞l∞q∞đ Bạch Hi rốt cục cảm thấy bây giờ người sư phụ này không lừa mình nữa.

“Tốt lắm, con tu luyện đi.” Đánh xong một quyền này, Ngọc Phong Tử đứng thẳng thân mình nói với Bạch Hi.

Bạch Hi chớp mắt nhìn Ngọc Phong Tử.

Nhìn chăm chú……

.

.

.

“Làm cái gì đấy?” Rốt cục Ngọc Phong Tử nhịn không được, bĩu môi hỏi.

“Sư phụ, người không giảng bài cho con ư? Cứ như thế mà đi?” Bạch Hi không hiểu, chỉ nhìn Ngọc Phong Tử thi triển một lần, làm sao có thể tu luyện được?

“Đúng vậy, không có.” Sắc mặt Ngọc Phong Tử có chút không được tự nhiên nói.

“Ta ngay từ đầu đã nói rõ rồi nha, lĩnh ngộ được hay không cũng không thể truy cứu. Ta cho ngươi xem một lần, lĩnh ngộ có được hay không là chuyện của ngươi. Ngươi theo cảm giác của mình là được.” Ngọc Phong Tử sờ sờ đầu lưu lại một câu liền chuẩn bị ly khai.

“Cái gì…… Sao?!” Bạch Hi hướng về phía bóng lưng Ngọc Phong Tử mà hô.

“Sư phụ, người là đồ lừa bịp!!”

Ngọc Phong Tử tự nhiên sẽ không quay đầu,d∞đ∞l∞q∞đ bóng dáng biến mất nhanh như gió.

“Chỉ cho ta nhìn một lần, rồi bảo ta tự học? Này……” Bạch Hi đầu óc có chút loạn, đừng nói là đánh được, mà làm sao có thể luyện tập cũng đã là một vấn đề?

Bạch Hi nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn ngồi xổm xuống tại chỗ, sau đó lại đứng lên, nằm xuống rồi lại ngồi dậy, trong lòng như có con mèo đang cào.

Làm cho cậu xem nhưng không dạy cậu, này thật đúng là làm cho người ta xem “thấy thèm con mắt”!

A a a a, Bạch Hi nhắm mắt vò đầu loạn xạ.

Không được, nếu đã thấy được, cho dù phải nhìn trái bầu mà vẽ cái gáo cũng ph