
Cô gái zombie đi đâu thế
Tác giả: Ngật Bão Liễu Không
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 323951
Bình chọn: 8.5.00/10/395 lượt.
iện cùng họ của ngươi, ngươi chính là hậu nhân cuối cùng của Bạch gia.” Thụ Yêu nói.
Bạch gia? Bạch Hi chưa bao nghe giờ nghe thấy mẹ nhắc đến chuyện này. Còn cha? Đó là một từ xa lạ. Nhưng nếu mẹ đã không nói, Bạch Hi cũng biết không nên chạm đến miệng vết thương trong lòng mẹ. Mẹ tên là Thanh Lưu, như vậy nhất định cha họ Bạch.
Bạch Hi kể lại giấc mơ của mình cho Thụ Yêu cùng Ngọc Phong Tử.
“Tiểu gia hỏa.” Biết tên họ của Bạch Hi, nhưng ánh mắt Thụ Yêu vẫn cứ ôn nhu nhìn cậu, gọi cậu là tiểu gia hỏa. Thụ Yêu không nói gì, biết chắc đó là Bạch Tảo Đường, lúc đó hắn từng là một cái cây nhỏ lúc linh trí mới hình thành mà làm một chuyện.
Khi đó Bạch Tảo Đường còn chưa nổi tiếng – người sáng lập ra Bạch gia trong tai Yêu giới cùng Tu Tiên Giả, nhưng hắn mỗi ngày đều sẽ ở chính trước mặt mình kể ra tâm sự, thiếu nhiên lòng mang khát vọng, có nhiệt huyết tuổi trẻ, muốn đứng vững trên đỉnh của thế giới, nhìn một cái. Có lẽ hắn cũng không biết chính mình có thể nghe được hay không, nhưng khi thấy cây này nhỏ này dựng đứng ở bờ sông, rõ ràng có tư duy nhưng không ai phát hiện, rõ ràng nghe hiểu được tiếng người nhưng không ai tới dừng chân, Bạch Tảo Đường có lẽ trong lúc vô ý làm bạn với Thụ Yêu rất nhiều năm.
Chương 17
“Ngươi muốn đi tìm cô gái ngươi lạc đúng không? Phỉ Nhi kia cũng chỉ là vô ý, lại đem ngươi đến nơi này, nếu ngươi muốn rời đi, ta sẽ giúp ngươi. Quyết không ngăn cản.” Thụ Yêu nói tới đây thì không nói nữa. Phỉ Nhi cho dù là bằng hữu của hắn và Ngọc Phong Tử, nhưng hành động vô ý của nàng, cũng khiến hắn và Ngọc Phong Tử ít hay nhiều cũng có chút áy náy.
Bạch Phong Tử đang đứng bên cạnh có chút tức giận, đây chính là cây mầm tốt, thật vất vả mới nhận hắn làm sư phụ, không thể thả chạy đi được!
Còn chưa chờ Bạch Phong Tử nói. Bạch Hi đã lên tiếng
“Không cần, chị Phỉ Nhi cũng là vô tình mang tôi đến, nhưng nếu không phải chị Phỉ Nhi mang tôi tới nơi này, nếu không biết sư phụ, tôi cũng sẽ không biết hóa ra gia tộc của tôi còn có chuyện như vậy.”
“Tôi nhất định phải tìm được Phạn Phạn, nhưng không phải bây giờ.” Bạch Hi tin tưởng vững chắc. Cô gái luôn làm bạn, làm lão sư những khi cậu bất lực nhất kia, cậu nhất định sẽ trở lại bên cạnh cô.
Cậu sẽ không tự cao mà cho rằng mình có thể gây dựng lai Bạch gia, nhưng để huyết mạch Bạch gia tiếp tục được kéo dài ánh sáng, cậu vẫn sẽ cố gắng.
Phạn Phạn, chờ tôi. Chờ khi tôi xuất hiện trước mặt cô một lần nữa, tôi sẽ không còn là một đứa bé không có năng lực mà cô luôn phải bảo vệ nữa.
Tôi sẽ dẫn cô, đi ngắm tất cả phong cảnh khắp thế gian, cuối cùng, nắm tay cô, bên nhau đến già. Cô là Zombie, nếu không có cách để cô biến lại trở thành nhân loại, như vậy tôi sẽ biến thành Zombie cùng cô uống máu, ăn thịt người là được rồi.
Thời gian ba năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Kết quả thế giới vẫn không thay đổi, Zombie vẫn hoành hành như cũ, nhân loại vẫn như cũ rúc ở khu an toàn liếm miệng vết thương.
Nhưng ở trrên đảo Mê Nha Độc, ngàn dặm lại chẳng có lấy một con Zombie, vạn dặm không có người ở.
“Hô!”
Bạch Hi quát lớn một tiếng.
Áo giáp! Ngưng tụ! Trong lòng hò hét, đầu óc thúc giục niệm lực ngày càng thuần thục.
“Hô.”
Tiếng gió thổi vang lên, Bạch Hi nhìn kỹ áo giáp trên người mình.
Từ hính dạng khí thể sương mù ngưng tụ thành thực chất cho biết cấp độ của khôi giáp.
Chuyện này Bạch Hi dĩ nhiên đã tu luyện trong ba năm này mới có thể làm được như bây giờ.
Không biết là do tu luyện hay là ở thời kỳ tận thế này nhân loại đã trưởng thành với tốc độ nhanh hơn rất nhiều, bây giờ thiếu niên mười ba tuổi mặt mày đã có bước đầu nẩy nở, giống như hạt mầm trưởng thành với tốc độ mau chóng, chiều cao của Bạch Hi cũng nghiễm nhiên có phong phạm của một tiểu đại nhân rồi.
Thụ Yêu lại đi rồi, tiếp tục dạo chơi trong đảo Mê Nha Độc, không biết đang tìm cái gì, hay là muốn làm bình ổn sóng lớn đang dâng lên trong lòng.
Sư phụ Ngọc Phong Tử vẫn chơi bời lêu lổng như thế, nhưng tốt xấu cũng nhớ được mình còn có một tên đồ đệ, mỗi ngày đều sẽ đến chỉ điểm một hai điều.
Năng lực nắm giữ niệm lực của Bạch Hi cũng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.
Tất cả tựa hồ cũng thoải mái khoan thai như vậy.
Chẳng qua là……
“Đã ba năm không gặp cô rồi……” Bạch Hi gượng cái cổ lên như muốn thăm dò bầu trời ở phía trên, giống như làm vậy là có thể thấy được khuôn mặt đang khắc sâu trong lòng.
“Phạn Phạn…… Cô như thế nào rồi? Còn ở trong thành phố Hi Vọng không? Có bị phát hiện là Zombie không……?” Bạch Hi thì thào tự hỏi.
“Không biết Bạch Tiểu Hoa có mang đến phiền toái cho cô không? Không có tôi ngày sẽ rất buồn chán chứ?”
“Tôi rất nhớ cô……”
“Hi vọng lúc gặp cô sẽ không nuôi dưỡng thêm một nhân loại nữa!” Nếu là như thế…… Bạch Hi ánh mắt chấn động.
“Có thể thế nào được chứ……? Aizzzz……” Nói không chừng Phạn Phạn sẽ coi cậu là một đứa trẻ, hoặc là em trai có hành động rất kỳ quái, sẽ khiến người chán ghét …… Cậu không muốn Phạn Phạn ghét mình.
Bạch Hi thu hồi suy nghĩ, tiếp tục luyện tập những điều trước đây Phạn Phạn dạy.
Ngọc Phong Tử t