Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Cô Gái Đông Dương

Cô Gái Đông Dương

Tác giả: Bảo Nhung

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322764

Bình chọn: 9.5.00/10/276 lượt.

mà cô lẳng lặng chạy trốn thì cô sẽ vĩnh viễn mất đi một người anh… một ân nhân… một người đáng quý trọng…Phải nén lòng lại thôi!

_ Cô còn ở đây sao? _ Paul là người lên tiếng trước_ Kể cũng như một trò đùa …tôi tự tay cầm con dao đâm vào trái tim mình… Buồn cười thật!

Paul lại rót thêm một ly rượu nữa. Anh nâng ly lên, cười nhạt:

_ Chúc mừng cô … Chúc mừng cho sự gặp mặt … Chúc mừng cho sự mù quáng của Paul Burton!

Xong thì anh uống, bật cười như thể đang nghe một câu chuyện tiếu lâm. Nhưng tiếng cười khô khốc, vô hồn như đôi mắt xanh của anh hiện giờ … Anh lẩm bẩm giữa những tràng cười:

_ Chúc mừng … chúc mừng …

_ Anh Paul! _ Phương bước thêm một bước, nhưng cô chựng lại khi Paul hét lên:

_ Ở yên đó! Tôi cấm cô lại gần tôi. Cấm cô làm tổn thương tôi thêm nữa…

_ Em xin lỗi! _ Phương lặng lẽ nói_ Lỗi hoàn toàn tại em!

_ Tại cô! _ Paul nhếch môi_ Đúng rồi, tại cô cả! Tại cô không yêu tôi, tại cô lúc nào cũng buồn lằng lặng, tại cô lúc nào cũng xa cách … Tại cô như thế nên tôi mới yêu cô, chờ đợi cô, lặng lẽ ở bên cô … Để rồi …

Paul lại uống thêm một ly nữa, hơi nguẩy đầu như cố xua đuổi những ý nghĩ vừa qua. Hình như anh thấy thấm mệt…Rất mệt … Con đường phía trước sao mà chông chênh thế! Không có ánh sáng, không có bạn đồng hành … Lúc nào anh cũng cô độc! Cô độc từ rất lâu rồi!

_ Em phải về Việt Nam!

Paul ngẩng lên, không ngạc nhiên. Ồ, tất nhiên là như thế! Anh không là gì trong đời cô cả! Hòn đá cũng có thể ngăn bước chân cô trên đường đi … còn anh thì không!

_ Về với Nhật Duy!

Em lúc nào cũng tàn nhẫn! Paul uống cạn ly rượu. Rượu nhạt như … như gì nhỉ … à … như cuộc đời anh! Sao bây giờ anh mới nhận thấy cuộc đời mình tẻ nhạt nhỉ?

_ Anh đừng uống rượu như thế! _ Phương kêu lên như mất hết kiên nhẫn, nhưng ánh mắt cô thì van nài_ Em xin anh … Anh hãy trở về con người anh đi … Có như thế, em mới yên tâm…

Con người tôi? Có còn gì để trở về? Mà nếu tôi trở lại là tôi … em có ở bên tôi? Paul lại nhếch môi, tự thưởng cho mình một ly rượu nữa vì đã … mạnh dạn nghĩ như thế trong tình huống này. Kể ra cũng dũng cảm thật!

_ Ngày mai …

_ Đi đi … đi ngay bây giờ! _ Paul nhẹ nhàng nói_ Cô ở đây thêm một chút nào nữa thì chỉ thêm mệt. Chẳng phải cô chờ đợi cơ hội này lắm hay sao?

Phương mở to mắt ngạc nhiên. Không nói được lời nào, mà thật sự thì cô cũng không muốn nói gì nữa. Cô đã chọn lựa rồi, và ai cũng nhìn thấy sự chọn lựa ấy… Nói thêm nữa là đưa con dao cho Paul tự cứa vào mình mất. Cô không có quyền ấy, không có quyền làm anh đau khổ thêm!

_ Đi ngay đi! _ Paul đứng thẳng người lên, hét lớn_ ĐI NGAY ĐI!

_ Vâng! _ Phương khẽ gật đầu _ Em cảm ơn … và xin lỗi anh lần nữa!

Nói xong, Phương quay lưng bước đi. Khi ra khỏi phòng rồi cô còn nghe thấy tiếng ly vỡ choang ở phía trong. Úp mặt vào tường, Phương ngăn mình không được khóc… Nhưng nước mắt vẫn cứ rơi như không còn gì ngăn được nó nữa.

Cô gái đông dương – chương 20

Phương tới khách sạn nơi Duy ở ngay sau đó, để sáng hôm sau, cả ba ra sân bay sớm. Vinh thì vẫn chưa hết ngạc nhiên về những gì đang diễn ra. Quá nhanh… như những cơn bão không báo trước được… Mới có vài ngày trước, Phương bặt vô âm tín, thế mà bây giờ, cô ngồi đây, bên cạnh Nhật Duy, cười nói như thể hai người chưa từng xa nhau … 5 năm! Thật không thể nào tin nổi!

_ Phương là một hiện tượng, phải không anh Vinh? _ Phương nhoài người qua Duy để nói chuyện với Vinh.

Vinh hơi bối rối vì chưa hiểu câu hỏi. Phương lắc nhẹ đầu:

_ Vì xuất hiện vào cuộc sống của các anh quá nhanh ấy mà!

Vinh thộn mặt ra, nghĩ ngợi. Duy bật cười, anh nắm lấy tay Phương, đẩy nhẹ cô ra, lắc lắc đầu:

_ Không nên chạm vào những … thắc mắc băn khoăn của anh ấy, trừ khi Phương muốn mất cả một chuyến bay … lãng mạn bên Duy!

Vinh liếc mắt nhìn rồi nhún vai. Cuối cùng anh tặc lưỡi:

_ Tôi lo … cho cái hợp đồng quá! Ai đời một bên đối tác lại chạy lẹ như thế này chứ!

“Ấy là chưa nói đến chuyện cuỗm mất cô vợ chưa cưới của người ta đi!” _ Vinh nghĩ thầm. Phương không quay lại nhìn anh, nhưng anh nghe thấy tiếng cô rõ ràng gẫy gọn:

_ Paul là người rất rõ ràng. Anh ấy chưa bao giờ đánh đồng chuyện công và chuyện tư!

_ Ai biết đâu! _ Vinh lẩm bẩm dù đã thấy vững dạ hơn. Nhưng bây giờ trong đầu anh lại xuất hiện chuyện khác, và anh vọt miệng hỏi:

_ Thế cô không đi học sao?

Duy quay sang Phương, có lẽ đây cũng là điều băn khoăn duy nhất của anh. Phương quay vào, mỉm cười:

_ Anh biết đấy … Có một số ngoại lệ cho một số sinh viên…

Vinh nhớ đến bộ sưu tập mê hồn của cô mà anh mới được thưởng thức. Ngoại lệ cho những sinh viên xuất sắc! Cũng không khác với Việt Nam là mấy. Anh nhìn vào Duy, hơi trêu chọc:

_ Tôi biết những ngoại lệ ấy… Những sinh viên xuất sắc, đôi khi được nuông chiều quá mức, nghỉ học … như cơm bữa và … gây ra một số chuyện rắc rối!

_ Thế anh muốn tự mình giải quyết hàng đống tài liệu sao? _ Duy thản nhiên nói, rồi quay sang Phương, mỉm cười _ Thế thì cứ thoải mái với những ngoại lệ ấy phải không?

Dĩ nhiên anh không thể … lý luận nổi với hai con người này! Tốt nhất là kéo mũ lại, nh