
ặng tình yêu nồng cháy của mình cho Duy được, thì cô có thể tặng anh một lời chúc phúc hạnh phúc, tặng anh một tấm lòng ngập tràn nguyện ước…” Hãy sống thật tốt nhé anh!”…
Paul và Henry cùng ngồi bên quầy rượu, chạm nhẹ cốc rượu vào nhau… Chúc cho họ hạnh phúc mãi mãi!
_ Cả em nữa! _ Việt Hùng đưa cốc của mình ra, mỉm cười.
Paul nhếch môi:
_ Chú em còn có một diễm phúc!
_ Đúng! _ Henrt vờ nói với giọng hờn dỗi_ Bọn tôi đâu có được chọn làm phù rể đâu?
Hùng bật cười, ngồi xuống cái ghế thứ ba, tự chạm cốc mình vào hai cốc kia, tu ực một hơi, rồi mới trầm tĩnh nói:
_ Nhưng em cũng muốn chúc cho họ hạnh phúc mãi mãi…
_ Được! Ra nhỏ tuổi mà … nốc rượu không phải đùa đâu! _ Paul đùa cợt khiến Henry bật cười. Ở đây, cũng có ba người đàn ông … dùng rượu vùi sâu những tình cảm riêng tư chỉ vì hạnh phúc của một người con gái họ yêu thương hết lòng…
Không ai có thể quên được vẻ đẹp kỳ diệu sáng bừng trên gương mặt của đôi trai gái trong buổi lễ thiêng liêng nhất của đời mình… Niềm hạnh phúc có ở trong mọi ngóc ngách của không gian, ngay cả trên những bông hoa trang trí, người ta cũng thấy ngây ngất, lâng lâng… Tiếng nhạc, tiếng cwoif vui hòa cùng ánh nắng nhạt nhòa … Trời không một gợn mây, xanh biếc một màu tươi non tràn đầy sức sống. Sự sống đã trỗi dậy bằng tình yêu và sự tin tưởng lẫn nhau… Và trên cõi đời này lại có thêm một đôi vợ chồng mới, bắt đầu bắt tay vào xây dựng hạnh phúc lâu dài… Họ tận dụng thời gian, dùng tiếng cười để lấp đi khoảng trống mà nỗi đau đã vô tình tạo ra trong lòng. Thời gian làm những bước sượt dài trên nền băng buốt giá của cuộc đời… Thời gian như một đại lượng tỉ lệ nghịch với hạnh phúc của đôi trai gái đang tay trong tay cúi đầu trước bàn thờ gia tiên kia… Và bao nhiêu con ngườichứng kiến ở đó đều lặng lẽ quay đi, thì thầm cùng một lời ước nguyện… Làm sao để có thể có một phép màu làm quà tặng cho đôi vợ chồng mới cưới đây? Sao bao nhiêu khổ đau, chết chóc và chia ly vẫn chưa đủ trong cuộc sống của đôi trẻ? “ Thật bất công quá… bất công quá ông trời ơi! “… Người mẹ gục đầu vào vai chồng, lặng đi vì những ý nghĩ tái tê trước hạnh phúc của con trai…
Sa Pa! Đẹp hiền hòa trong màn sương mù dày đặc…Cái lạnh giá cũng theo từng cơn gió đùa nghịch với các du khách ở khắp mọi nơi…Tố Phương đứng ở ban công tầng 5 của một khách sạn lớn, phóng tầm mắt ra phía xa, nơi có những ánh hồng rực của một buổi bình minh sắp xuất hiện… Cô khẽ co người lại trong chiếc áo len mỏng manh…Phía dưới là sương mù che hầu hết các ngôi nhà trên phố… Màu trắng kỳ ảo khiến cô có cảm giác như mình đang ở một chốn thiên đường nào đó, bản thân cô đang bay bằng đôi cánh trong suốt chứ không phải đang đứng bằng đôi chân nữa… Phương mỉm cười, mà đúng là cô đang sống trên một thiên đường thật sự rồi còn gì… Đám cưới đã diễn ra được hai ngày, và niềm hạnh phúc trọn vẹn cũng đã bắt đầu được hai ngày…
Có tiếng mở cửa, Phương không quay lại nhưng cũng biết đó là ai. Cô đợi vòng tay ấm nồng của anh ôm mình vào lòng, mới quay lại, mỉm cười:
_ Gió lạnh lắm!
Nhật Duy khẽ cười, lắc đầu:
_ Giờ thì gió cũng chẳng làm được gì anh đâu. Anh đang có một sức mạnh vô địch mà!
Phương hơi rướn chân lên để hôn nhẹ vào môi anh một cái. Cô tựa người vào người anh, thì thầm:
_ Anh có thấy giống một thiên đường không?
_ Không phải “ giống “ mà “đã là một thiên đường “ rồi em ạ!
Ủ tay mình trong tay anh, Phương khẽ nhắm mắt lại. Cô nghe thấy tiếng gió hát, tiếng khèn vang vọng đâu đó…Giờ thì không nên nghĩ gì đến tương lai nữa, hiện tại là quá đủ cho một đời người rồi!
_ Hôm nay mình đi chơi nhé?_ Cô lên tiếng đề nghị.
_ Ừm… dù quả thực anh vẫn thích ở nhà một mình với em !
Phương bật cười. Cô thúc nhẹ vào người anh, quay người lại, nheo mắt:
_ Anh là con mèo lười!
_ Người ta không ví chồng mình là mèo đâu em! _ Duy thản nhiên nhìn lại.
_ Thì bây giờ em nói!_ Phương đưa tay vuốt nhẹ gương mặt góc cạnh của Duy. Làn da anh nồng ấm dưới những ngón tay cô… Bao nhiêu cảm xúc tràn về, Phương cười nhẹ trong niềm hạnh phúc hân hoan…_ Em yêu anh rất nhiều! _ Phương bất chợt nói ý nghĩ thành lời. Còn Duy xiết cô thật chặt trong vòng tay mình…
Vị bác sỹ trẻ bước vào, ngại ngùng quay đi trước cảnh nồng nhiệt của vợ chồng trẻ ngoài ban công. Phương nhìn thấy anh ta trước tiên, nhưng cô không buông Duy ra ngay …
Duy nhìn thấy anh chàng bác sỹ khi quay vào, anh mỉm cười chào:
_ Mới sáng sớm mà bác sỹ Quân!
Quân bối rối đẩy gọng kính lên cao, mắt nhìn xuống khay đựng mấy ống thuốc, miệng trả lời:
_ Tôi chỉ là theo lời dặn của bác sỹ Sang thôi mà!
Duy kéo tay Phương đi vào… Sáng nào cũng thế bác sỹ Quân luôn xuất hiện với hai ống thuốc tiêm, cẩn thận làm công việc của mình theo lệnh của bác sỹ trực tiếp điều trị cho Duy. Phương thường tỏ ra không thích Quân, cô luôn tránh gặp mặt Quân mỗi khi có thể. Nhưng trên hành trình của hai vợ chồng không thể thiếu sự có mặt của Quân được, thế mới khổ cho Phương và càng là một cực hình cho Quân…
Duy ngồi xuống ghế, kéo cao ống tay áo lên, cố không tỏ ra chán chường để tránh cuộc cãi vã có thể bù