
ng sau…đằng sau…”
– “Đằng sau có cái gì????”
Tôi đột nhiên mơ hồ thấy một luồng khí nóng rực phả vào cổ, kèm theo đó là một giọng nói hết sức nhã nhặn, mang theo vài phần thâm hiểm:
– “Đằng sau có cái gã cậu định dùng kẹo cao su tiếp tục ám hại ấy mà.”
Tôi: “@@^$$%***!!!”
Hán Khanh, rốt cuộc là kiếp trước tôi đã làm gì cậu, tại sao bây giờ cứ theo ám tôi chứ???
Hắn đã về lớp tự lúc nào, đứng khoanh tay nhìn tôi cười híp mắt:
– “Không sao, cứ tự nhiên.”
Tự nhiên cái con khỉ. = =
Đúng lúc đó, thầy Lâm dạy Toán bước vào lớp như một vị cứu tin, tôi lật đật phi về phía chỗ ngồi, hét:
– “Học sinh, nghiêm!”
—— Kim đồng hồ nhẩn nha bò —–
Tôi vật vã ôm quyển đề cương, trong lòng khóc như mưa như gió.
Nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi từ tiểu học đến giờ chính là môn Toán. Mỗi lần thi còn khổ sở hơn bị táo bón cấp tính… Lên trung học Phổ thông cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, thật bất hạnh. = =
– “Khiết Du, lên bảng sửa bài 4!” Giọng thầy Lâm đột ngột bay đến.
Tiêu rồi, bài đó tôi chưa làm xong, tiêu rồi. tôi sắp thành tượng gỗ trên bảng rồi…
– “Đáp án là 16xy^2.”
Tôi cau mày nhìn sang. Là Hán Khanh. Hắn vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ điềm đạm ngồi làm bài, nhưng giọng nói vừa rồi, là của hắn.
Đừng có mơ, tôi không dễ dụ đâu.
Thế là khi lên bảng, tôi quyết định, ngoài đáp án Hán Khanh cho ra, những thứ còn lại đều đúng.
Sau khi phân vân một hồi, tôi quyết định lấy đáp án là: 6xy^2.
Một lúc sau, khi sửa bài, thầy Lâm lắc đầu nhìn tôi, dùng phấn đỏ sửa lại: 16xy^2.
Tôi cà lăm…
– “Khiết Du, não cậu rõ ràng không có nếp nhăn.” Hán Khanh cười thô bỉ nói.
Tên này cao siêu đến mức đến mức đọc được suy nghĩ của tôi, biết được tôi sẽ viết cái gì ư? Haizz, cũng phải thôi, vì tôi là người phàm, còn hắn, hắn là người ngoài hành tinh té giếng á á á á!!!
Thật kinh khủng, hắn biết tôi sẽ không tin lời hắn nên, nên hắn đưa đáp án đúng, mẹ ơi!!!!!
Trận đầu tiên: Hán Khanh VS Khiết Du.
Kết quả: Hán Khanh toàn thắng.
Tôi bức xúc đạp xe về nhà, cảm thấy vô cùng tức giận.
Rất tốt, lớp trưởng bách chiến bách thắng của lớp 11A3 đã bị một gã công tử bột dắt mũi.
Sự thật là, lúc sáng, khi tôi vô tình gây đại hoạ cho hắn thì đã có ý định sẽ xin lỗi thật đàng hoàng, nhưng mà, nhìn cái bản mặt thô bỉ vênh váo đó, tôi chỉ muốn sặc nước miếng.
Mặt khác, tôi không phải là người kiên nhẫn.
Tôi quyết định gã lợn ấy không đáng để bận tâm.
Kítttttttttttttttttttttttttttt!!!!
Một chiếc xe hơi đẹp mã đột ngột thắng lại ngay bên cạnh, làm tôi lảo đảo suýt ngã.
– “Đồ ba trợn, đi đứng kiểu gì thế hử?” Sau khi lấy lại được thăng bằng, tôi hét vào chiếc xe cà chớn kia, vô cùng bực bội.
Chỉ một tí xíu nữa thôi là mặt đường gồ ghề đó đã dịu dàng ôm hôn tôi rồi, rùng cả mình! Nếu không rách môi thì cũng là gửi lại mặt đất vài miếng da, thật kinh khủng.
”Cạch.” Cửa xe đột ngột bật mở.
Tôi nghi hoặc thụt lùi lại, nhìn vào đó chằm chằm.
Trong đầu tôi đột ngột bay đến một chùm ý nghĩ lộn xộn.
Mẩu số 1: Hình như tôi sắp bị bắt cóc.
Mẩu số 2: Xe rất đẹp, hình như là BMW.
Mẩu số 3: Chuồn gấp rồi từ từ tính!
Nhưng đã quá muộn, từ trong xe thình lình thò ra một cánh tay rắn chắc, lôi tuột tôi vào. Lập tức, bản năng sinh tồn trỗi dậy, tôi lấy hết sức bình sinh gào lớn:
– “Bớ làng nước ơi bắt cóc giữa ban ngày!!!!!”
– “Im lặng đi, cậu đúng là to mồm quá.” Một giọng nói lạ lẫm bò vào tai tôi.
Tôi cuống cuồng ngồi dậy nhìn kẻ ngồi bên cạnh, đột nhiên lắp bắp không nói nên lời.
– “Hi, tôi là Đình Phi Long, chúng ta đã gặp nhau một lần.” Cậu ta mỉm cười ý vị nói, tiện tay khoá luôn cửa xe.
Phi Long phi hành gì gì đó tôi không biết, nhưng tôi nhớ mang máng hôm nọ dưới sân trường, chính gã này đã có âm mưu ám sát tôi bằng một trái bóng rổ. >_< (haizz, nhớ lại thật mất mặt).
– “Cậu muốn gì?” Tôi cố gắng mở cửa xe, nhưng vô ích, nó đã khoá.
– “Hôm nay đẹp trời, bắt cóc cậu đi chơi một bữa.” Cậu ta cười hehe đáp.
– “Tôi không đùa nhá, tiểu tử, tôi muốn về nhà.” Nụ cười đó đã đánh thức tính cách đanh đá bên trong tôi, thế là tôi khó chịu gầm lên.
Cậu ta hoàn toàn phớt lờ, chỉ cao giọng nói với bác tài ngồi ghế trước:
– “Lái đi.”
Chiếc xe lao vút vào dòng xe cộ tấp nập trên phố như một tia chớp bạc.
– “Khoan đã, còn xe đạp của tôi?” Tôi lo lắng kéo kéo áo cậu ta.
– “Yên tâm, sẽ có người đem về tận nhà. Bây giờ thì ngồi yên đi.”
Tôi khoanh tay, nghiêm nghị nói với Phi Long:
– “Nhưng tôi không được đi với người lạ.”
– “Trước lạ sau quen, không sao cả.” Cậu ta khoát tay cười gian xảo. Thật sự gã nam sinh kì lạ này rất thích cười.
Tôi mím môi:
– “Nhưng rốt cuộc cậu muốn gì hả? Tôi đạp cửa xe xuống đó!”
– “Khiết Du, cậu làm ơn bình tĩnh đi.” Phi Long cau mày.
– “Hửm???” Sao cậu ta biết tên của tôi?
– “Trịnh Khiết Du, lớp 11A3 trường Olympus, nhóm máu O, cao 1m68, nặng 60 kg, thích màu xanh biển, số điện thoại 09XXXXXX, ghét ăn bông cải, số đo ba vòng…” Cậu ta tuôn một tràng ồ ạt, đáy mắt dường như loé lên những tia thăm dò.
Cái quái gì? 60 kí? Tôi là một người rất mỏng manh mà.
Tôi thấy có đôi chỗ kì cục, nhưng vẫn tỏ vẻ sợ hãi nhìn