
lấy lắc để:
– “Đại ca, anh tài ghê!”
Trịnh Lâm trầm tĩnh bổ sung:
– “Hắn ta từng nổi tiếng toàn trường với kì tích chép bảng tuần hoàn nguyên tố hoá học lên tóc.”
Ừm, tôi thật sự không biết tóc anh trai mình lại giống rễ tre đến thế, thiện tai, thiện tai.
Trịnh Sơn đột ngột hét lên:
– “Còn đứng ngây ra đó nữa? làm thôi!”
Tôi bẹt miệng ra, hỏi ngơ ngác:
– “Hở? Làm cái gì ạ?”
Anh nháy mắt:
– “Làm phao, hỏi thừa, cùng làm sẽ nhanh hơn đúng không?”
—— Sức mạnh của tình anh em hoan hỉ bùng phát ——
Sau đó, trên đường đi học, Trịnh Sơn giảng giải cặn kẽ cho tôi về giá thị trường của các loại phao, cách chuyền phao, giấu phao, làm thế nào để không bị phao đè,…
Trịnh Sơn, anh thật sự nên viết sách về chuyên đề này đi!!!!! Dù gì, chúng ta làm như thế này là không đúng, có cần tỏ ra am hiểu như vậy không?
Tới trước cổng trường, anh nhìn thẳng vào mắt tôi, nói:
– “Em không được lạm dụng. Chỉ khi cùng đường mới phải sử dụng thứ này, còn không thì tự học bài vẫn tốt hơn, rõ không?”
Tôi cười he he nhìn anh, híp mắt nói nhỏ:
– “Vậy trong quãng đời học sinh của mình, anh từng cùng đường hơi bị nhiều đúng không?”
Trịnh Sơn tái mặt, vung tay cốc tôi một cái đau điếng, sau đó quay xe lóc cóc chạy đi. Nhưng không sao, tôi là người rất độ lượng, quan trọng nhất ở đây là anh ấy đã hoàn toàn tha thứ cho tôi, ya hô!
Trịnh Lâm và Trịnh Hải đứng phía xa, giơ ngón cái lên nhìn tôi cười toe toét.
Vào giây phút đó, tôi bỗng nhiên nhận ra một điều, làm em gái của những ông anh xấu xa, thật sự không tệ chút nào.
Cảm giác ấm ấm dễ chịu lan toả trong tim, tôi đứng bất động cười vui sướng, bất chấp ánh mắt kì dị không giấu diếm của người đi đường. = =
—- Giờ kiểm tra đã đến —–
Cô Hùng nhịp nhịp cây thước gỗ trứ danh, chậm rãi đi qua đi lại.
Tôi im lặng nhìn đề bài trước mặt, thật sự muốn khóc mà không có nước mắt.
Oa oa oa soạn phao nhầm đề cương rồi!!!! Công cốc rồi!!!!!
Vật vã cắn bút nhìn xuống, cuối cùng tôi quyết định câu nào làm được thì làm, còn nước còn tát, tuyệt đối không đầu hàng.
“sột sột sột”.
Bị tiếng động kì quái đó thu hút, tôi mở to mắt nhìn sang bên cạnh.
Gã tiểu tử họ Mai nào đó đang phi bút như bay, phát ra tiếng sột sột vô cùng hoành tráng.
Tôi bĩu môi.
Khoe mẽ!
Tôi lại nhìn xuống bài của mình… Hức, nếu nói hắn khoe mẽ thì tôi cũng sẵn sàng mặt dày khoe mẽ mà!
Quan trọng là, tôi có cái cóc khô gì để mà khoe đâu… -_-||||
– “Ê.” Như một vị cứu tin, Đầu Đinh ngồi bàn trên hào hứng quay xuống nhìn tôi.
– “Hửm?” Tôi nhướn mày sốt ruột. Muốn giúp thì giúp đại đi, còn làm duyên làm dáng, rõ lằng nhằng!
– “Nhìn lưng cô Hùng kìa!”
Tôi nhăn mặt, cảm thấy vô cùng cụt hứng:
– “Nhìn cái đầu cậu ý, trên lưng cô ý có dán phao hay sao mà phải chú ý chứ?”
– “Thì đúng là như vậy mà.” Cậu ta tỉnh bơ đáp.
Tôi!
Lập tức!
Lia mắt sang tấm lưng kiêu kì của cô Hùng! Trên đó, chễm chệ một tờ phao được dán hết sức đẹp mắt, hết sức tinh tế. Kẻ nào nội công ghê rợn thế nhỉ? Tôi phải tìm hắn bắt tay mấy cái mới được.
Lại ngửa mặt cười, nếu hôm nay nếu trúng số tôi cũng chẳng ngạc nhiên đâu! Rõ ràng là tôi có quý nhân phù trợ.
Được thôi, chép phao nào là chép phao nào.
Thế là, hôm đó nếu có ai tình cờ đi ngang qua lớp 11A3 sẽ thấy một cảnh tượng hết sức quái dị: Cô giáo đi đến đâu, ánh mắt học sinh hau háu nhìn theo đến đó, nói đúng hơn nhìn một cách say đắm đến mê muội.
Được một lúc, sau khi cô Hùng đi ngang chỗ tôi khoảng 4 lần, đột nhiên tờ phao bị tróc ra!!!
Ố ố ố!
Cả đám kinh hoàng, nín thở nhìn nhau.
Một cơn gió mạnh hồn nhiên thổi qua, tờ phao trên lưng cô cũng hồn nhiên lắc lư đáp xuống…
Đáp xuống bàn của tôi!!!
Tôi có cảm giác như đang đặt mông trên một tổ kiến lửa, lo lắng bứt rứt đến tê liệt, chưa kịp có biện pháp thủ tiêu tờ phao thì…
Như một hung thần, cô Hùng từ từ xoay người lại…
Vào thời khắc thập tử nhất sinh, cơ hồ như bản năng tiềm tàng của tôi đã trỗi dậy. Thế là, tôi nhanh như chớp túm lấy miếng phao, ném sang bên cạnh, trúng đâu thì trúng, ai xui lão nương mặc kệ!!
– “Á à…” Giọng nói khủng bố của cô Hùng vang lên.
Tôi cầu trời khấn phật, lạy ông Địa ông Thọ ông Táo, cùng tất tần tật những vị thần biết và chưa biết tên, cho tôi qua ải đi sau này tôi sẽ học bài mà!
– “Hán Khanh, vào lớp mới chưa được bao lâu, đã gian lận thi cử rồi?”
Giọng cô giận dữ nhưng vẫn mềm mỏng đến toát mồ hôi. = =
Í, tôi thoát rồi!! Vừa rồi cô không gọi tên tôi là lá la!
Đang cười sung sướng, đột nhiên nhìn sang bên cạnh, tôi phát hiện ra kẻ xui xẻo lúc nãy bị tôi chọn làm đối tượng phi tang phao chính là bạn Hán Khanh gương mẫu nào đó.
Đôi mắt hắn ta như có lửa cháy tí tách, nhìn tôi chằm chằm căm hận.
Tiêu rồi, nếu hắn nổi khùng khai tên tôi và đám con trai trong lớp bày trò, thì tiêu chắc rồi.
Nhưng, sự việc lại không như tưởng tượng.
Sau khi bị tịch thu bài, Hán Khanh ngoan ngoãn theo cô giám thị xuống phòng Giám thị viết bản kiểm điểm, tuyệt nhiên không hé răng.
Chỉ là trước khi ra khỏi cửa lớp, hắn nhìn tôi một lúc với cặp mắt có hình giá treo cổ, trên trán mang một thông điệp: cậu teo