Insane
Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Tác giả: Tào Đình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323925

Bình chọn: 7.5.00/10/392 lượt.

không hề vì sự trầm lắng của tôi mà ảnh hưởng đến bầu không khí chung.

“Càng lớn lên càng cô đơn, càng lớn lên càng bất an, cũng không thể không nhìn thấy đôi cánh trong giấc mơ đã đứt rời… cũng bỗng nhiên nhận ra rằng con đường phía trước không hề bằng phẳng, lẽ nào sự thay đổi này là tất yếu…” Họ đang hát, Alawn hát một câu, lại đưa micro cho bạn gái hát câu tiếp theo, vẫn dùng chất giọng nũng nịu trẻ con của cô ấy. Tình cảm ngọt ngào sâu lắng trào dâng trong mắt của hai người.

Vẫn là những ca từ đó, những giai điệu đó, xa cách nhiều năm, chúng tôi chỉ đành cảm thán cảnh xưa vật cũ còn người nay đã khác; nhân sinh, thế sự thật vô thường. Những lời chúng tôi nói năm đó, những lời thề thốt hứa hẹn năm đó, đều đã cuốn đi theo gió, không để lại chút dấu vết gì sao? Thời gian trôi đi, tên tôi khắc trên người cậu ấy năm đó, đã thay đổi rồi ư?

Tôi bỗng phát hiện ra có rất nhiều người đang liếc trộm về phía tôi, xem tôi có phản ứng gì. Tôi cũng giả vờ như không biết, cứ mặc họ bàn luận đi.

Tôi đổi nước hoa quả thành bia, tôi nói lúc vui vẻ như thế này, không uống rượu thì thật là mất hứng! Câu nói ấy vừa thốt ra, Alawn liền quay mặt sang nhìn tôi. Có xót xa, có hồi tưởng, còn có một chút bất đắc dĩ khó nói nên lời.

Alwan thường hay bị lạc giọng khi hát, nhưng lại rất thích hát. Trước đây, tôi thường trêu cười cậu ấy ngũ âm (Tức năm cung điệu Cung, Thương, Giốc, Chủy, Vũ trong cổ nhạc của Trung Quốc) không hoàn chỉnh, cậu ấy cũng không thèm để ý.

Bài hát Em yêu, đó không phải là tình yêu, là do một mình Alawn hát. Tôi lặng ngưởi, thẫn thờ nhìn từng con chữ hiện trên màn hình:

“Lời hứa quá đẹp bởi vì còn quá trẻ,

Nhưng em yêu, đó không phải là tình yêu.

Cũng như ngôi sao băng rớt xuống khi chưa kịp nguyện cầu,

Dù đẹp thế nào cũng chỉ là quá khứ…”

Hát đến câu cuối cùng, giọng của Alawn cứ nhỏ dần nhỏ dần, càng ngân nga càng xa vời… cuối cùng, không thể nào hát tiếp được nữa. Cậu ấy đứng trước màn hình, quay lưng về phía chúng tôi, không ai nhìn rõ những biểu cảm trên khuôn mặt cậu ấy. Cậu ấy không động đậy, cũng không hát, chỉ có tiếng nhạc đau thương duy mỹ thì giống như một đứa trẻ ngây thơ, cứ thản nhiên vô tư vang lên.

Bất giác, khuôn mặt tôi giàn giụa nước mắt. Khi kịp định thần lại, tội vội vàng nâng cốc rượu

lên uống để lấp liếm, thầm cảm thấy may mắn vì giây phút mất thăng bằng đó của mình không bị ai phát hiện. Những giọt nước mắt không khống chế được rơi vào trong cốc rượu, sau khi trôi xuống bụng rồi, bèn góp thêm vào đó một chút vị đắng chát, ưu sầu.

Alawn quay người về ngồi cạnh bạn gái, đôi mắt cậu ấy cũng hoe hoe đỏ. Cô gái quan tâm hỏi han điều gì, cậu ấy không nói, chỉ lắc đầu mỉm cười đau khổ. Để vỗ về Alawn, cô ấy chủ

động hôn lên khuôn mặt cậu ấy.

Alawn thấy tôi đang nhìn cậu ấy, luống cuống né tránh nụ hôn của bạn gái.

Trái tim tôi vừa chua xót đau khổ, nâng cốc rượu lên, một hơi uống cạn. Giây phút ấy, tôi chỉ muốn ngủ vùi một giấc, đầu xuôi thì đuôi lọt.

Rất nhiều chuyện tôi không muốn nhớ lại, nhưng chuyện cũ cứ như nước chảy, không cần

nhớ vẫn cứ cuồn cuộn đổ về. Chỉ trong chốc lát, những ngày tháng mà mỗi ngày đều có cậu ấy, tâm hồn đơn thuần khóc cười vì cậu ấy; thời niên thiếu giả vờ không hề động lòng một

cách kiên cường ấy; những tháng ngày luôn bên nhau từ sáng sớm cho tới chiều tà ấy. Có bao nhiêu biến chuyển mà ngay cả bản thân mình cũng không hề cảm nhận được, từ bao giờ tôi đã coi mối duyên ấy thành phận của mình; còn cả những rung động mà ngoài miệng mãi mãi không chịu thừa nhận là đã hối hận; còn một điều vĩnh hằng mà tôi chưa bao giờ muốn vứt bỏ – đó là ngày sinh nhật lần thứ mười tám, có một chàng trai nói với tôi rằng, chúng mình trăm năm đầu bạc có được không. Liệu có phải là thật hay không, hay đó chỉ là bởi khi ấy còn quá trẻ. Bởi vì quá trẻ nên không hiểu thế nào là trân trọng, để rồi dễ dàng bỏ qua và rồi mất nhau mãi mãi.

Tôi đã vĩnh viễn mất cậu ấy rồi. Sau đó, tôi lại rơi lệ, lần này nước mắt nhiều quá, lau thế nào cũng không hết được.

Cũng giống như ca từ trong bài hát, cho dù đẹp đến mấy cũng chỉ là quá khứ. Giờ đây, bên cạnh cậu ấy đã có một cô gái xinh đẹp, còn bên cạnh tôi, An Lương cũng đang ngồi đó. Muốn đối mặt nhìn nhau không chút kiêng dè, cũng chỉ dám tìm một góc tối. Ví dụ như lúc này đây.

Bỗng nhiên cảm thấy rằng, cuộc sống thật bi thương biết bao.

Sau khi tôi đã dạo lại một vòng của tuổi mười tám đã qua, An Lương đã chọn xong bài hát, đứng ở giữa phòng, đắm đuối nhìn tôi, nói: “Bài hát Suốt đời có em (Tên gốc là 伯伯伯伯)này, xin được dành tặng cho Lạc Lạc Tô.” Tất cả mọi người cười ồ lên, đám con gái thì vỗ tay khen hay, đám con trai thì huýt sáo cổ vũ. Tôi lặng lẽ nhìn Alawn, cậu ấy đang hút thuốc trong bóng tối, đốm thuốc lá khi tỏ khi mờ.

“…Đợi đến một ngày già đi,

Em liệu có còn ở bên anh,

Để xem những lời thề những lời nói dối đó, Chầm chậm tan đi cùng câu chuyện cũ,

Đã bao nhiêu người từng ái mộ sắc đẹp của em hồi trẻ,

Nhưng đâu biết ai tình nguyện chịu đựng sự thay đổi vô tình của thời gian, Đã bao nhiêu người đến rồi lại