
Tô Hoa Nam quyết định không nói thêm lời, “Cô suy nghĩ kỹ đi, hôm nay tôi đã nói thẳng rồi, tổn thương cô ấy, tôi tuyệt đối không cho phép, nếu như cô không muốn mình phiền toái gì thì nhanh chút thu tay lại!”
Nói xong, xoay người muốn đi, nhưng đi được hai bước thì dừng lại, sau đó nhìn về phía cô ta, “Nghe nói cô bị bệnh ung thư máu, nếu là như vậy, hình như sống không lâu lắm, cho nên không bằng buông tay đi!”
“Đây là chuyện của tôi, không cần anh lo!” Tần Quỳnh thét chói tai.
Tô Hoa Nam nhìn chằm chằm cô ta, khóe môi nâng lên nụ cười giễu cợt, “Tần Quỳnh à, cô thật là đáng sợ, thậm chí lời nói dối như vậy cũng có thể nói ra ngoài.”
Vẻ mặt Tần Quỳnh hoảng hốt, “Anh… anh nói bậy… Tôi đúng là bị bệnh ung thư máu!”
Tô Hoa Nam không hề đáp lời nữa, sải bước rời đi.
Nhìn anh càng lúc càng xa, Tần Quỳnh ngã trên mặt đất, cô ta thật vất vả đặt kế hoạch, hiện tại lại có ông trời giúp một tay, cô cách hạnh phúc chỉ có một bước xa thôi, tại sao có thể từ bỏ như vậy?
Không, cô ta không muốn!
Năm năm trước, cô ta đi theo một lão già rời đi, cho là có thể có vinh hoa phú quý, nhưng ra nước ngoài mới phát hiện ra mình bị gạt, lão già kia căn bản không phải là phú ông, mà là một con chó của phú ông, ông ta ham bài bạc thành tính, thua cược về nhà liền đánh cô ta mắng cô ta, cuối cùng ép cô ta đi bán thân, kiếm tiền cho ông ta đánh bạc.
Rốt cuộc chừng hai năm trước, lão già bị xe đụng chết, cô ta mới được giải phóng, nhưng cô ta đã đổ nát không chịu nổi, chỉ có thể dựa vào bán mình để nuôi sống bản thân, cho đến khi gặp được Tô Hoa Nam, anh ra nước ngoài, từ đầu tư điện ảnh và truyền hình sau về tìm Lãnh An Thần giúp một tay, tất cả đều thiết kế vô cùng hoàn hảo.
Hiện tại rốt cuộc tất cả mơ ước đều sắp được thực hiện, thế nhưng anh lại muốn cô ta buông tay, làm sao có thể chứ?
Vừa nghĩ tới lại phải trở về những tháng ngày đáng sợ đó, toàn thân cô ta rét run!
Không, ai cũng không thể ngăn cản cô ta hướng tới cánh cửa hạnh phúc!
Anmi không nhờ vả được, cô ta có thể chết, Tô Hoa Nam ngăn cản cô ta, cô ta cũng muốn anh ta chết!
Đêm khuya đen nhánh, sân phơi không người, hai mắt cô gái tóc dài lộ ra hung ác như sói, ngay cả sao cũng sợ trốn vào chỗ sâu trong tầng mây.
***
Sáng sớm trời trong nắng ấm, Đoan Mộc Mộc nhìn xe đưa hai đứa bé rời đi, xoay người đi vào trong nhà.
“Thím Hà, cháo tổ yến hầm cách thủy xong chưa?” Cô đi vào phòng bếp.
“Được rồi, được rồi… Tôi đều bỏ vào trong hộp giữ nhiệt” Thím Hà cười, đem cháo tổ yến đưa tới, “Phu nhân chuẩn bị đưa vào cho tiên sinh à?”
Đoan Mộc Mộc gật đầu, “Đúng vậy, anh ấy bị thương nặng như vậy, phải bồi bổ tốt một chút!”
“Phu nhân thật là có lòng, tiên sinh cưới được cô thật là có phúc lớn.” Thím Hà tán thưởng.
Trái tim Đoan Mộc Mộc đắng chát, hiện tại anh cũng chẳng nhận ra mình, thậm chí mỗi lần cô đưa cơm cho anh, anh mặc kệ ánh mắt của cô có bao nhiêu thiết tha, cũng không nhìn cô lâu một lần.
Suy nghĩ một chút, cô đã cảm thấy dưới chân bước giống như nặng ngàn cân, nhưng dù là như thế, cô cũng sẽ không buông tha, cô tự nhủ anh bị thương là vì cô, bất luận hiện tại anh có nhận ra mình hay không, cô đều sẽ chăm sóc anh thật tốt.
“Phu nhân, tôi giúp cô gọi xe nhé?” Thím Hà thấy cô ngẩn người thì cất tiếng hỏi.
“Làm phiền thím Hà rồi!” Đoan Mộc Mộc xách theo cháo tổ yến đi ra ngoài.
Cô đổi giầy, đang chuẩn bị ra cửa, liền nghe thấy điện thoại trong nhà vang lên, thím Hà chạy tới nghe, sau đó nói, “Phu nhân, điện thoại tìm cô!”
“Tôi?” Đoan Mộc Mộc sững sờ, đi trở về nghe điện thoại.
Âm thanh xa lạ truyền đến từ đầu kia điện thoại ––
“Xin chào, tôi là đội trưởng đội cảnh sát giao thông, tối hôm qua nội thành xảy ra một tai nạn giao thông nghiêm trọng, trong đó có một chiếc xe hiệu là *** xe bị rơi xuống vách núi, trước mắt người bị thương đã đưa đi bệnh viện, chúng tôi tra được chủ xe là Tô Hoa Nam…”
Cạch ––
Hộp giữ nhiệt trong tay Đoan Mộc Mộc rơi trên mặt đất, sau đó cô chẳng nghe vào cái gì!
Tại sao có thể như vậy?
Tại sao Tô Hoa Nam bị tai nạn xe cộ?
Đoan Mộc Mộc chạy tới bệnh viện thì Lãnh An Thần cũng ngồi xe lăn chờ ở cửa phòng mổ, lần đầu tiên anh chủ động mở miệng nói chuyện với cô, “Cô đừng khóc, không giúp được gì cho chú ta đâu.”
Mặc dù là lời lạnh lẽo, nhưng ít nhất anh đã bắt đầu để ý mình, Đoan Mộc Mộc nhẫn nhịn bi thương, cùng anh một chỗ lẳng lặng chờ đợi kết quả.
Ba giờ sau.
Bác sĩ đi ra từ trong phòng giải phẫu, gương mặt nặng nề, chỉ nói một câu, “Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức!”
Bịch!
Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy trời đất trước mắt vụt qua, cả người cô cũng mềm nhũn.
Một tuần lễ đã qua, Đoan Mộc Mộc vẫn không thể tiếp nhận được tin Tô Hoa Nam đã chết, cô luôn ngẩn người, một mình ngẩn người nhìn bầu trời.
Ngoài phòng bệnh, bốn đôi mắt nhìn chằm chằm cô đờ đẫn trong phòng bệnh, mỗi người có tâm tư riêng, Tần Quỳnh nhìn Lãnh An Thần, mắt phượng thu lại, nhẹ nhàng mà nói ra, “Em nghe nói Tô Hoa Nam hình như là mối tình đầu của cô ta, cũng khó trách cô ta đau lòng như thế.”
Lãnh An Thần không nói lời nào, ngón tay