
buông xuống đã từ từ buộc chặt, chẳng biết tại sao, nghe thế thì trong lòng anh cực kỳ căm tức, thậm chí là phiền não.
“An Thần, anh đừng đứng lâu, bác sĩ nói hiện tại thân thể anh vẫn chưa khỏe, em đỡ anh đi về nghỉ ngơi nhé!” Tần Quỳnh thấy sắc mặt anh âm trầm, biết mục đích của mình đã đạt được.
Lãnh An Thần nghỉ ngơi một tháng ở trong bệnh viện, mà Đoan Mộc Mộc bởi vì sinh non hơn nữa chịu đả kích Tô Hoa Nam qua đời, cũng vẫn ở trong bệnh viện nghỉ ngơi, nhưng cô và Lãnh An Thần trao đổi giới hạn vào một ngày anh tỉnh lại, còn có ngày Tô Hoa Nam cấp cứu.
“An Thần, anh muốn ăn cái gì, em bảo người làm trong nhà đưa tới cho anh” Mấy ngày này, Lãnh An Thần đều do Tần Quỳnh chăm sóc, cô ta nghiễm nhiên thành nửa nữ chủ nhân nhà họ Lãnh.
“Không cần” Lãnh An Thần ngắt lời cô ta, “Anh muốn về nhà!”
Tần Quỳnh sững sờ, “An Thần, thân thể của anh…”
“Thân thể của anh tự anh rõ ràng” Lãnh An Thần ngắt lời cô ta, sau đó lại nói, “Chẳng lẽ em hi vọng anh ở trong bệnh viện cả đời?”
Một câu nói làm Tần Quỳnh nghẹn không nói được lời nào, cô ta chỉ có thể theo mệnh lệnh của anh gọi Đỗ Vấn tới.
“Đón phu nhân về” Đỗ Vấn tới, Lãnh An Thần mở miệng nói một câu, ngoài suy nghĩ và dự đoán của Tần Quỳnh.
“An Thần, làm sao anh đón cô ta xuất viện?” Tần Quỳnh luống cuống, không nhịn được hỏi.
Anh nhìn hướng cô ta, “Không thể đón sao? Bây giờ trên danh nghĩa cô ấy là vợ anh!”
Đỗ Vấn nhìn sắc mặt Tần Quỳnh trướng thành gan heo, tâm tình thật tốt, trong khoảng thời gian này nhìn bộ dạng của Tần Quỳnh, anh ta cực kỳ não, chỉ là không thể nói, bây giờ nghe Lãnh An Thần mở miệng, vội vàng phụ họa, “Tổng tài nói rất đúng, tôi sẽ đi làm thủ tục xuất viện cho phu nhân ngay bây giờ.”
Đoan Mộc Mộc và Lãnh An Thần cùng nhau về nhà, bọn họ vừa vào cửa nhà, thím Hà liền dẫn người giúp việc ra nghênh tiếp, hơn nữa mở miệng kêu một tiếng tiên sinh phu nhân, Lãnh An Thần hiển nhiên vô cùng không thích ứng với tất cả, chân mày nhíu thật chặt.
Cái nhà này anh sống nhiều năm, anh cũng không xa lạ, nhưng khi nhìn người làm nữ chăm sóc như lúc mới sinh khiến anh cực kỳ không vui, “Các người không cần phải để ý đến tôi…tôi muốn ở một mình” Anh nói ra những lời này, dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, một mình lên lầu.
Lầu hai, anh đẩy cửa phòng ngủ ra, đập vào mắt tất cả đều xa lạ so với trong trí nhớ, rèm cửa sổ trước xanh đậm xen lẫn hiện tại biến thành màu nhạt, mang theo ấm áp của con gái.
Trong phòng tắm, mỹ phẩm dưỡng da của phụ nữ đặt ở bồn rửa mặt, trong tủ quần áo càng treo đủ loại quần áo của phụ nữ, từ nội y đến thứ khác, mỗi một dạng đều xa hoa lại hào phóng, hơn nữa đều là phong cách anh thích.
Trước mắt hiện ra khuôn mặt Đoan Mộc Mộc, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng anh biết cô gái kia thật sự là vợ anh, trải qua mấy ngày nay, anh và cô mặc dù giống như hai khối băng, nhưng tim của anh có lẽ đã từ từ đón nhận sự thật này.
Chỉ là, anh không hiểu mình rõ ràng yêu Tần Quỳnh, làm sao có thể cưới cô chứ?
CHƯƠNG 171: RỐT CUỘC CÔ TỐT BAO NHIÊU?
Nếu như nói cõi đời này, trừ Đỗ Vấn thì người còn có thể khiến Lãnh An Thần tin tưởng vậy cũng chỉ có Lãnh Ngọc Thù, anh bấm điện thoại của cô.
“Anh, anh tìm em?” Âm thanh vui sướng xuyên qua làn sóng điện truyền đến.
Khóe môi Lãnh An Thần khẽ giơ lên, đứa em gái này mặc dù rất kiêu ngạo, nhưng hết sức thân thiết với anh, “Đúng vậy, em ở đâu?”
Từ lúc mình ngã bệnh đến bây giờ cũng không nhìn thấy cô, thật không biết cô lại điên khùng chạy đi nơi nào?
Bên kia Lãnh Ngọc Thù dừng lại, “Em đang ở đâu mà anh lại không biết ư?”
Lãnh An Thần sửng sốt, anh nào biết cô đi đâu, anh thật đã quên chuyện năm năm qua! Chỉ là hiện tại anh không cách nào nói với cô, vì vậy đánh thái cực mà nói câu, “Anh biết rõ thì không thể hỏi một câu nữa sao?”
“Ha ha!” Lãnh Ngọc Thù cười, “Dĩ nhiên có thể, anh trai là thiên kinh địa nghĩa(*), bây giờ em đang cùng em rể anh hưởng tuần trăng mật ở Maldives!”
(*) lý lẽ chính đáng
Hưởng tuần trăng mật?
Cô lập gia đình?
Lãnh An Thần lại bị chấn động, xem ra anh thật sự quên quá nhiều thứ, mày nhíu chặt, tay anh nắm bệ cửa sổ buộc chặt, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, trong giọng nói lộ ra đau đớn mà người khác không cách nào phát giác, “Vậy anh trai quấy rầy em rồi!”
“Được rồi, nói ít những thứ lời buồn nôn này thôi!” Từ trước đến giờ Lãnh Ngọc Thù luôn nhanh mồm nhanh miệng, “Có chuyện nói mau!”
Lại tạm ngừng, Lãnh An Thần mới chậm rãi mở miệng, “Tần Quỳnh, cô…”
“Tần Quỳnh?” Không đợi Lãnh An Thần nói xong, Lãnh Ngọc Thù bên kia giống như bị chập bỗng lớn tiếng, “Anh lại gặp cô ta? Em nói cho anh biết, bất luận cô gái này sử dụng chiêu quỷ quái gì, anh đừng có để bị lừa.”
Lãnh Ngọc Thù nói kịch liệt, khiến nghi ngờ trong lòng Lãnh An Thần lớn hơn, “Ngọc Thù, anh nhớ trước kia em rất thích cô…”
Đúng, ở trong ấn tượng của Lãnh An Thần, em gái anh có quan hệ rất tốt với Tần Quỳnh, thậm chí lúc bọn họ hẹn nhau cũng sẽ đem Ngọc Thù theo.
“Đó là mắt em bị mù mới có thể thích cô ta.” Cách điện thoại, Lãnh An Thần cũng nghe được giọng cắn răng nghiến lợi,