Cô dâu mặc váy đen

Cô dâu mặc váy đen

Tác giả: Yose_BTB

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322121

Bình chọn: 8.5.00/10/212 lượt.

ng bị thương nhưng lại không đủ sức. Một lát sau, Minh Long nắm lấy tóc tên cao lớn nhất- lúc này máu miệng, máu mũi đang chảy không ngừng trong khi hai tên kia nằm lăn lộn dưới đất.

– Ai đã sai mấy người làm việc này?- Minh Long nói, ánh mắt vẫn chưa hề dịu đi.

– Không ai cả.

Minh Long giận dữ giơ nắm đấm lên cao. Thấy vậy, tên kia vội rối rít:

– Khoan đã, tôi nói, tôi nói!

– Nói mau!

– Lê Linh. Là Lê Linh bảo chúng tôi làm việc này. Xin tha cho chúng tôi.

Minh Long thả tay ra và quát lớn : “Biến đi!”. Nói rồi Minh Long hoảng hốt chạy lại chỗ Thiên Di đang nằm sõng soài. Vội đỡ Thiên Di ngồi dựa vào ngực mình, ánh mắt không còn dữ dằn như lúc đánh nhau với bọn người kia nữa mà bao phủ bởi sự lo lắng và sợ hãi tột độ.

– Thiên Di, có nghe mình nói gì không? Cậu đau lắm không? Làm ơn trả lời mình đi, đừng làm mình sợ.

Cơ thể bầm tím với những vết máu loang lổ của Thiên Di làm Long xót xa đau đớn. Minh Long cắn chặt môi, cảm thấy như chính mình mới là người bị đánh. “Tại sao mình không đến sớm hơn? Tại sao lại để cho Thiên Di đến nông nỗi này?Tại sao?”, Minh Long tự dằn vặt bản thân không ngừng. Thiên Di khó khăn lắm mới có thể cất tiếng, giọng nói yếu ớt:

– Cậu…không sao chứ?

Minh Long nắm chặt tay Thiên Di:

– Mình không sao, mình không sao đâu.

– Vậy…vậy là tốt rồi.

Thiên Di khẽ mỉm cười. Nó thấy cơ thể mình nặng trĩu, đôi mắt từ từ nhắm lại. Trước khi tất cả mọi thứ chìm vào bóng tối, Thiên Di như cảm thấy có một đôi bàn tay ấm áp bế mình lên.

***

Thiên Di cảm nhận thấy mùi thuốc sát trùng ở khắp mọi nơi. Nó khẽ mở mắt, thấy đầu óc váng vất, toàn thân đau nhức. Thiên Di dễ dàng nhận ra nơi mình đang nằm là phòng y tế của trường vì Thiên Di thường xuyên lên đây xin thuốc cho mấy bạn trong lớp.

– Em dậy rồi hả? Những vết thương của em cô đều băng bó lại hết rồi. Về nhà nhớ chú ý đừng để dính nước vào những chỗ đó nhé. – Cô giáo ở phòng y tế lại gần chiếc giường và lên tiếng.

– Vâng, em nhớ rồi. Em cảm ơn cô.- Thiên Di mỉm cười.

– Người em phải cảm ơn là cậu ta mới đúng.

Thiên Di nhìn theo hướng cô giáo y tế chỉ. Nó giật mình ngạc nhiên. Vì toàn thân ê ẩm nên Thiên Di cũng chẳng để ý thấy ngồi bên cạnh chiếc giường là Minh Long đang nhắm nghiền mắt, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay Thiên Di không rời.

– Chính Minh Long đã bế em vào đây, khuôn mặt lo lắng đến trắng bệch. Cậu ấy vừa luống cuống chạy tới chạy lui, vừa liên tục hỏi cô rằng em có sao hay không. Cô nói không sao nhưng cậu ấy vẫn không tin khiến cô phải bắt cậu ấy ra ngoài. Vừa băng bó cho em xong thì cậu ấy liền chạy vào, ngồi cạnh và luôn nắm lấy tay em. Chắc Long cũng mệt rồi.

Cô giáo y tế giả bộ lườm cả hai đứa rồi quay lưng bước ra ngoài, đi về phía văn phòng. Thiên Di khẽ mỉm cười nhìn sang Minh Long bằng ánh mắt đầy yêu thương. Nó nhẹ nhàng đưa tay vuốt lại mấy lọn tóc nhỏ bị gió thổi bay của Minh Long. Bỗng Minh Long khẽ nhíu mày tỉnh giấc. Bắt gặp nụ cười của Thiên Di, khuôn mặt Minh Long bừng sáng đầy vui mừng:

– May quá, cậu tỉnh rồi. Cậu thấy thế nào? Còn đau lắm không?

Thiên Di lắc đầu: “Mình ổn, cậu đừng lo”. Minh Long nhìn Thiên Di một lượt rồi bất chợt ôm chầm lấy nó:

– Cậu làm mình lo lắm. Mình sợ sẽ có chuyện gì không hay xảy ra với cậu. Mình thực sự rất sợ!

Thiên Di mỉm cười dựa vào vai Minh Long, tuy những vết thương trên người vẫn làm nó thấy đau nhưng trái tim thì lại ấm áp vô cùng.

***

Thiên Di và Hoa ngồi thả mình thoải mái trong quán café Calla- một quán café không lớn lắm, nằm yên bình giữa lòng thủ đô. Ngồi ngoài ban công tầng hai của quán, Thiên Di bật cười thích thú khi thấy ở bên dưới, hai đứa trẻ đang cùng nhau ăn chung chiếc kem, xa hơn là một đôi vợ chồng lớn tuổi dìu nhau đi dạo từng bước một. Yên bình và nhẹ nhàng! Cả quán café này nữa, Thiên Di yêu thích cũng chính bởi sự nhẹ nhàng của nó. Những chiếc ghế màu hồng phấn dễ thương, chiếc bàn trắng thanh nhã, những bức tường được vẽ trang trí một cách cầu kì và cẩn thận. Bên ngoài ban công của quán là những chậu hoa nho nhỏ, rực rỡ màu sắc, vươn mình đầy sức sống. Vừa khuấy nhẹ ly cacao, Hoa vừa lên tiếng:

– Các vết thương của bà khỏi thật chưa đấy? Còn đau không? Nghĩ lại tôi vẫn thấy ức! Lê Linh lại dám làm trò đấy với bà.

– Tôi khỏi thật rồi mà. Dù sao Lê Linh cũng đã xin lỗi tôi rồi, ai mà chẳng có lúc sai lầm. Chắc Lê Linh làm vậy vì chuyện ở căn tin lần trước.

– Chẳng lẽ bỏ qua đơn giản vậy, bà tốt cũng phải vừa thôi chứ.- Hoa nói bằng giọng bực dọc rồi lại ngẫm nghĩ một lát.- Nhưng chắc Lê Linh xin lỗi bà cũng do Minh Long chứ không đời nào nó tự động làm vậy đâu.

Thiên Di vẫn hướng tầm mắt ra ngoài ngắm nhìn cảnh vật, lơ đãng trả lời:

– Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.

– Tôi không dám tưởng tượng nếu lúc đấy không có Minh Long thì mọi chuyện sẽ thế nào? Lúc đó tôi thật sự rất rối, chỉ có thể nghĩ đến việc đi tìm cậu ấy mà không thể ngăn mấy tên đó lại. Xin lỗi bà.

Hoa cúi đầu, qua mái tóc dài Thiên Di có thể nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Hoa. Thiên Di nhìn thẳng vào mắt Hoa, tươi cười nói:

– Ngốc! May mà hôm đó bà không sao, nếu bà bị nh


Snack's 1967