Cô Dâu Thất Lạc

Cô Dâu Thất Lạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325105

Bình chọn: 10.00/10/510 lượt.

Ai vợ anh? Con nít con nôi bày đặt vợ chồng cái gì?

-Không sớm thì cũng muộn thôi!

-Lần này thôi đấy.

Liếc Hải Thanh thêm cái nữa, tôi quay mặt ra phía bên ngoài cửa sổ ngắm cảnh tiếp. Nắng bỗng dịu dần, gió thổi từng cơn mát lạnh làm tinh thần người ta sảng khoái quá! Nhưng “ma lực ru ngủ” của nó cũng kinh khủng thật, chẳng mấy chốc mắt tôi lại lim dim, bờ mi hạ dần xuống. Thiếp đi lúc nào không hay, một hình ảnh khác lại hiện hữu trong đầu…..vẫn chàng trai tóc đỏ ấy….bế con cún xù. Toàn thân………đầy máu!

*16:30 p.m:

Chiều mùa thu thật thoáng đãng và dịu dàng với những tia nắng vàng nhạt xinh xinh chứ không gắt gao oi bức như mùa hè. Ngồi tí tởn trên chiếc xe lăn, Hạ Quyên hớn hở bắt Hải Thanh đẩy đến nơi này rồi lại đẩy đến nơi kia. Ấy vậy mà anh cũng chiều theo ý cô làm mọi người xung quanh âm thầm ngưỡng mộ, ganh tị. Hai người như một bức tranh đẹp mỹ miều, một đôi trai tài gái sắc ít ai sánh bằng. Đôi tình nhân trẻ cứ mặc sức nô đùa, dù sức khỏe cô gái chỉ mới bình phục được ít nhiều.

Từ đằng xa, cũng có một chàng trai đang ngắm nhìn đôi trai gái ấy. Lúc đầu nhìn thấy cô gái, cậu rất ngạc nhiên và vui mừng khi cô đã tỉnh, còn định sẽ đi kiếm tên bạn thân xấc xược không thông báo tin này cho mình biết. Nhưng trông thấy nụ cười xinh đẹp, hạnh phúc kia lại dành cho một người con trai khác, lòng chàng trai bỗng đau nhói đến lạ.

*Phòng khám số 7:

“RẦM”

Cánh cửa phòng bị đóng sầm lại một cách thô bạo làm người bác sĩ điển trai ở bên trong giật thót cả người. Nom thấy khuôn mặt thất thần pha lẫn giận dữ của Đặng Thanh Nguyên, Trịnh Văn Dương đứng dậy lấy một cái ghế cho cậu ngồi. Khi đã yên vị, mắt của Nguyên hằn học trợn lên nhìn Dương, tay đập xuống bàn một cái rất mạnh, tưởng chừng như nó có thể lõm xuống luôn vậy.

-Mày có giấu tao cái gì không Dương?

-Gì? – Dương ngây ngô.

-Cho mày một cơ hội duy nhất đấy, giấu gì thì nói ra hết đi! – Nguyên ráng nuốt cục tức vào bụng, ngả lưng ra ghế, nhưng ánh mắt của cậu vẫn giữ nguyên ko đổi.

-Tao chẳng có gì giấu mày cả!

Dương đáp rồi tiếp tục đánh cái gì đó vào máy tính, làm lơ Nguyên. Lúc này Nguyên đứng phắt dậy quát lớn:

-TẠI SAO HẠ QUYÊN TỈNH DẬY MÀY KHÔNG BÁO CHO TAO BIẾT!?? KỂ CẢ VIỆC CÔ ẤY ĐÃ LẤY LẠI TRÍ NHỚ!!!!

-Đó chẳng phải là điều tốt sao? – Dương bình thản trả lời, mắt vẫn dán vào màn hình.

-Cái gì?

-Không phải ngay từ đầu mày muốn Hạ Quyên nhớ lại ký ức hả? Giờ cô ấy nhớ lại rồi, mày nên mừng mới phải, cớ gì lại làm loạn lên!?

-Mày…..

-Hôm trước tao cũng đã nói: Bảo Trân và Hạ Quyên là hai con người hoàn toàn khác nhau…….

Nguyên đưa tay lên tỏ ý chặn lại câu nói của Dương, cậu nhếch môi:

-Mày đã quên, sau ngày hôm đó tao đã vào phòng mày và nói gì à? Chưa già mà lẩm cẩm cũng tội nghiệp thật đấy. Tao nói tao sẽ không từ bỏ Hạ Quyên, cho dù có phải đối đầu với Nguyễn Hải Thanh!!!!!

-Tất nhiên tao không quên. Nhưng giờ mày biết cô ấy như thế nào chứ? Những ký ức xưa đều trở về, nhưng những ký ức về mày và tao thì cô ta quên hết rồi. Mày sẽ tiếp cận Hạ Quyên bằng cách nào đây?

-…….

-Hạ Quyên sẽ được xuất viện vào thứ 7 tuần sau, tức là còn đến 10 ngày. Trong thời gian này, mày hãy về căn nhà ở Macdan thu dọn đồ đạc rồi trở về nhà tao.

-Lý do?

Thật tình bây giờ Dương chỉ muốn đấm vào cái bản mặt ngu không chịu được của Nguyên thôi. Anh dùng tay tán vào đầu cậu một cái đau điếng, làm bộ mặt tiếc nuối:

-Sao hôm nay mày ngu dữ vậy thằng kia? Con cục bông kia tao đem về nhà nuôi rồi, ba mẹ tao cũng không thành vấn đề. Nếu mày không muốn được gặp Hạ Quyên thì thôi, cứ ở căn nhà đó luôn đi!

Những kỉ niệm đẹp đẽ bỗng ùa về trong tâm trí của Nguyên. Nụ cười tinh nghịch, đáng yêu của cô gái được cậu cứu trên biển, những lần cãi vã trẻ con, vẻ mặt háo hức khi xem phim kinh dị của cô….v…v…. Tại sao bây giờ những giây phút ấy…..lại xa vời đến thế?

“Happy birthday to you! Happy birthday to you!……Happy birthday to Thanh Nguyên nè…..Happy birthday to you!”

“Anh không biết à? Trước khi thổi nến là phải ước!”

“Anh nói đó nha, sau này tôi mà về làm vợ anh Dương thì đừng có chạy theo níu kéo à!”

“Bác ơi, anh Nguyên tốt lắm, bác đừng lo gì cả! Con sẽ cố gắng chăm sóc cho anh ấy! Hihi.”

“Đồ cây sào di động!!!”

“Nguyên, tới đây được rồi, ra xa nữa cá mập đớp đấy!”

“Có lẽ…..tôi vẫn sẽ ở bên cạnh anh, người rất quan trọng đối với tôi!”

……….

-Tao…..sẽ về nhà của mày!

Sau một hồi chìm đắm trong những cơn sóng kỉ niệm, Nguyên ngẩng đầu lên nói ra quyết định của mình. Dương mỉm cười rồi vỗ vai cậu:

-Bây giờ mày về phòng thu dọn lại đồ đạc ở đây, tao sẽ viết giấy xuất viện đưa lên cho giám đốc. Sau đó sẽ đưa mày về Macdan thăm gia đình lão ngư rồi về nhà! OK?

-Ừm!

-Tao chuẩn bị đồ sẵn rồi, mày hãy đem về phòng thay đi, ngồi đợi cho đến khi nào tao đến nhé!

Nguyên lẳng lặng cầm lấy bộ đồ trên tay Dương rồi đi thẳng ra khỏi cửa. Cậu bỗng thấy mọi căng thẳng phiền toái trong lòng như đã biến mất. Sự phấn khởi dâng trào lên, Nguyên vươn vai hét lớn với nụ cười vui tươi nhất:

-ĐẶNG THANH NGUYÊN, CỐ LÊN! HÃY ĐỢI TÔI NHÉ HẠ QUYÊN!!!!!!!

~oOo~

-Hạ


XtGem Forum catalog