
ều vì tôi rất hay…..ngủ. Anh thì vẫn ngồi bên nắm tay, ân cần chăm sóc. Không biết trên thế giới này có bao nhiêu chàng trai tốt được như Hải Thanh…..tôi thấy rất vui và hạnh phúc vì ông trời đã ban anh cho tôi. Điều làm tôi hụt hẫng nhất chính là vào ngày tôi với anh chuẩn bị kết duyên vợ chồng thì lại có kẻ ác độc nhẫn tâm chia cắt. Nếu biết được tên đó là ai, nhất định tôi sẽ băm vằm hắn ra, làm thế có khi chưa chắc tôi đã hả giận.
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, một dáng người cao ráo cầm một bịch trái cây từ tốn bước vào. Tôi tròn mắt nhìn người đó…..sao vậy chứ? Chẳng phải lúc này đang ở nhà sao?
-Hải Thanh!!!
-Ừ, anh đây!
Hải Thanh cười dịu dàng với tôi. Cảm giác hạnh phúc dâng trào, tôi mỉm cười nhìn anh âu yếm. Lâu lắm rồi tôi mới có lại cảm giác này, được ở bên người mình yêu thì còn gì bằng nữa! Hải Thanh định nắm lấy tay tôi nhưng tôi rụt lại, mắng yêu anh:
-Sao không ở nhà nghỉ ngơi đi, lên đây làm gì cho mệt thêm!? Anh hư quá, không chịu nghe lời gì cả. Người đâu mà khó ưa, đáng đánh đòn!
-Anh khó ưa nhưng cũng có người ưa đấy thôi! – Anh cười ranh mãnh làm tôi chỉ muốn bật dậy véo vào má anh – Anh gặp Nhật Anh ở dưới cổng bệnh viện, nó có mua trái cây này. Anh bảo anh đem lên cho, nó không nói không rằng đưa cho anh rồi đi về luôn!
-Ui kệ nó! – Tôi thè lưỡi, thằng nhóc ấy lúc nào chẳng vậy, lầm lầm lì lì.
Hải Thanh đặt bịch trái cây lên bàn, toàn là lê. Hay thật, đúng là thằng em mình có khác. Biết mình thích ăn lê nên mua cả đống luôn.
Tôi mỉm cười nhìn người chồng tương lai thân yêu của mình sắp xếp lại nước, bánh kẹo…..gọn vào một góc. Khuôn mặt anh gầy gò, hốc hác hẳn đi, nhìn mà xót xa tột cùng. Khóe mặt tôi vô thức ứa ra một giọt nước trong suốt, lăn dài thấm đẫm xuống gối. Mím chặt môi để tiếng nấc không phát ra, nhưng……
-Hức…..hức…..
-Hạ Quyên, em….. Ơ….sao lại khóc thế này? Em đau ở đâu hả?
Tôi lắc đầu, nhưng nước mắt vẫn rơi làm Hải Thanh cuống quýt cả lên. Anh quay đầu định gọi bác sĩ thì tôi dùng hết sức kéo tay lại, ôm lấy anh. Điều này hình như làm anh bất ngờ lắm.
-Hạ…
-Em xin lỗi……đã để anh lo lắng nhiều…..em thành thật xin lỗi anh!
Nước mắt như bị kìm nén lâu ngày giờ tuôn ra giàn giụa. Tôi khóc như một đứa trẻ trong lòng anh. Hơi ấm từ cơ thể anh cùng với mùi hương dịu nhẹ cơ hồ bao phủ lấy tôi.
-Hạ Quyên, đừng khóc nữa, không sao mà!
Cảm nhận được vòng tay to lớn của Hải Thanh đáp trả lại mình, tôi vẫn để mặc cảm xúc tung hoành…… Lúc này, giọng Hải Thanh sặc mùi đe dọa:
-Em không nín, anh bỏ đi đấy!
Tôi im bặt ngay, không dám thút thít thêm một tiếng nào. Đó như một phản xạ có điều kiện rồi, lúc trước anh cũng hay hù tôi như thế. Dịu dàng đặt tôi nằm xuống, anh hôn nhẹ vào má tôi. Khoảnh khắc này làm tôi cảm thấy…..thiếu anh là điều không thể. Không có anh tôi như một con thuyền không buồm. Không có anh tôi như lạc lõng trong cái thế giới tẻ nhạt này. Có anh, tôi sẽ không cô đơn nữa. Một viễn cảnh tương lai không xa, tôi ước mỗi lúc mình đi đâu đó về, một cánh cửa sẽ mở ra ngay trước mắt, anh đứng đó với nụ cười dịu dàng dành riêng cho một mình tôi.
-Cấm rời xa em đấy!
-Anh sẽ không bao giờ rời xa em, chỉ khi nào em bỏ rơi anh thôi!
Hải Thanh cười híp cả mắt lại, anh thật là đáng yêu. Không biết bao giờ tôi mới được xuất viện nhỉ? Cầu mong là nhanh nhanh một chút. Lúc đó, tôi với anh sẽ lại tung tăng dạo chơi khắp phố như bao cặp tình nhân khác, sẽ lại vui vẻ và hạnh phúc hơn xưa…… Tôi sẽ bù đắp lại hết tất cả những gì mà trong khoảng thời gian mình bị mất tích anh đã phải chịu đựng.
-Anh hay thật, sao em lại có thể bỏ rơi một chàng trai tuyệt vời như thế này được chứ?
-Hì, thật không?…..em đào hoa lắm, sao anh biết được!?
-Dám nói em như thế hả? Ứ thèm nói chuyện với anh nữa. Tránh ra chỗ khác! Xùy….xùy…..
Tôi vờ dỗi, giơ tay lên phe phẩy như đuổi ruồi. Nghe thấy tiếng Hải Thanh cười, tôi càng cay cú hơn, kéo chăn lên trùm kín mặt.
-Vậy anh đi đây! Bye bé yêu nhé!
Giọng điệu nghe chỉ muốn cắn anh cho chết ngay thôi, ghét thật. Được, giỏi thì đi luôn đi, quay lại đây tôi đá ra khỏi phòng đấy!
Lẩm bẩm rủa anh được vài câu, tôi quay lại xem anh đi thật hay không. Sự thật phũ phàng quá: không một bóng người. Bực bội, tôi hét lên hết công suất mình có thể đạt được:
-NGUYỄN HẢI THANH! ANH ĐƯỢC LẮM!!!!!!!!!!!!!!!!!
Có tiếng cười ha hả bên ngoài, Hải Thanh ló đầu vào lè lưỡi trêu tôi. Tôi ngượng chín cả người, vùng vằng nằm xuống.
-Tiểu thư, đã đến giờ tiêm thuốc rồi ạ!
Một cô y tá cầm cái khay đựng một ống tiêm, một lọ thuốc nhỏ với hộp bông gòn đã thấm thuốc. Cái mùi của nó làm tôi thấy buồn nôn kinh khủng, đành miễn cưỡng đưa tay ra cho cô ta chích thật nhanh để khỏi ngửi thấy cái mùi thuốc nồng nặc đó nữa.
Khi cô y tá đi ra khỏi phòng vì đã hoàn thành nhiệm vụ, cái mặt đáng ghét của ai-đó lại xuất hiện với chất giọng lảnh lót:
-Bé yêu ơi, chích có đau không?
-Xê ra! – Tôi lườm anh một cái sắc lẻm, thế mà Hải Thanh vẫn cười cho được.
-Thôi anh xin lỗi mà! Anh có đi thật đâu, anh đi ra cho người ta vào chích thuốc cho em mà!
-Hứ!
-Vợ ơi!
-