
ánh tay lên về phía người yêu, cô vẫy nhè nhẹ như đang kêu gọi. Niềm hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt Hải Thanh, anh đẩy nhẹ hai cô y tá đang đứng chắn lối đi ra để nắm lấy bàn tay mềm mại của Hạ Quyên.
-Hạ Quyên! – Anh kêu tên cô trong niềm vui vô bờ bến.
Hai mắt Hạ Quyên híp lại, tỏ ý đang cười. Họ nắm chặt tay nhau, như sợ nếu bỏ ra một giây thôi thì đối phương sẽ biến mất vậy.
Vợ chồng ông Quân, ông Đan, Nhật Anh và cả Liễu Phi cũng có mặt ngay sau đó. Hai quý phu nhân xúc động, vỡ òa trong sự vui mừng khôn xiết. Ông Quân và ông Đan nhìn nhau cười, lòng thầm cảm ơn trời phật. Nhật Anh quỳ xuống cả dưới đất nhìn Hạ Quyên. Cậu lúc này không còn là một chàng công tử lạnh lùng khó gần nữa, thay vào đó là một người em trai thương yêu chị mình vô cùng. Thấy có Liễu Phi, Hạ Quyên đưa tay định tháo ống trợ giúp thở oxy ra để nói chuyện nhưng Hải Thanh nhanh tay chặn lại. Liễu Phi nhìn Hạ Quyên đầy trìu mến, nhẹ nhàng xoa đầu cô. Mắt Phi lúc này cũng đã rơm rớm nước mắt. Khung cảnh này làm nhiều người xung quanh xúc động khôn cùng. Các y tá cũng cố gắng kìm nén cảm xúc của mình lại. Theo kết luận của bác sĩ, tình trạng của Hạ Quyên đã có dấu hiệu khả quan hơn, nhưng vẫn phải tiếp tục ở lại bệnh viện để theo dõi và điều trị.
-Ơ…..bác sĩ Dương! Sao anh không vào trong đó mà lại đứng đây?
Một y tá nam đi ra khỏi phòng dự định lấy thêm thuốc cho bác sĩ Tâm thì phát hiện Dương đang đứng bên ngoài dựa lưng vào vách tường. Anh nhếch môi cười lấy lệ:
-Không có gì!
Đợi đến khi người y tá khuất sau bức tường cuối hành lang, Dương đi thẳng xuống lầu.
Phòng bệnh số 273 đèn vẫn sáng. Ở bên trong, một người con trai đứng cạnh khung cửa sổ màu trắng trang nhã với dáng vẻ trầm tư, đơn độc. Cách nhìn xa xăm của cậu làm người khác nhìn vào mà xót xa lạ. Chiếc đồng hồ hình con rùa nho nhỏ trên bàn rung lên 2 hồi báo hiệu, bây giờ đã là 1 giờ sáng. Người con trai vẫn đứng đấy, đón nhận từng cơn gió se lạnh mà biển xa mang đến……. Ở một nơi, hạnh phúc đang tràn ngập…… Còn một nơi, nỗi cô đơn đượm buồn trào dâng……….
2 ngày sau…………
Hạ Quyên.
Mọi thứ dường như trở nên tươi đẹp hơn bao giờ hết. Trời trong xanh, mây trắng phập phồng rung động theo gió. Nắng ban mai nhảy nhót vui đùa khắp nơi. Tuy nó thật nên thơ nhưng với tôi thì hoàn toàn trái ngược. Chắc là do lâu rồi không nhìn thấy ánh sáng ban ngày nên bây giờ mắt tôi chưa thể tiếp xúc nhanh được. Tôi cũng không cần đến ống thở oxy nữa nên có thể bỏ nó ra, như vậy tôi có thể nói chuyện được, chỉ tội là không được nói nhiều :(
Hôm nay Nhật Anh đến trông tôi để Hải Thanh về nhà nghỉ ngơi. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, tôi thấy mình thật tệ quá, đã để anh lo lắng nhiều. Chị Liễu Phi cũng có hứa trưa khi tan học sẽ đến thăm tôi. Cảm giác được nhiều người quan tâm thật là vui biết bao!
-Chị, cháo lươn đây!
-Hả?
Nhật Anh mỉm cười đặt tô cháo thơm phức còn đang tỏa khói lên bàn. Tôi nhăn mặt nũng nịu:
-Không ăn đâu, cái con dài dài nhơn nhớt ấy mà cũng đem đi nấu cháo cho được!
-Ngoan nào! Ăn nhanh khỏi bệnh em dắt đi chơi.
Đấy, biết rằng 2 đứa là song sinh, nhưng dù gì tôi cũng sinh trước nó 30 giây. Vậy mà chuyên gia nó đối đãi với tôi như là em gái nó vậy. Nếu không phải đang “thương tích đầy mình” như thế này thì tôi đã cho nó vài cú đấm rồi.
Tuy nói vậy, nhưng vẫn phải miễn cưỡng ăn thôi…………
Ăn xong, nó nhẹ nhàng đỡ tôi nằm xuống. Cũng chu đáo phết!
-Giờ chị nằm ngủ một lát đi, khoảng 9 giờ bác sĩ vào chích thuốc cho!
Không đáp lại lời của thằng em quý hóa, tôi nhắm tịt mắt lại ngủ luôn. Đầu còn nhức quá, chả hiểu sao tôi lại bị đập đầu vậy nhỉ? Đã vậy còn nghe mama với mẹ Anh khóc lóc nói tôi vừa thoát khỏi tình huống ngàn cân treo sợi tóc, chẳng hiểu gì sất!
Cái mà tôi quan tâm bây giờ, chính là những hình ảnh mà khi ngủ là nó hiện ra. Những hình ảnh đầu tiên thì tôi biết lúc đó mình bị ám sát. Còn những hình ảnh sau thì tôi chịu. Một người con trai tóc đỏ, không rõ mặt nhưng lại có nụ cười tỏa sáng như ánh nắng ban mai. Một con cún lông xù trắng muốt, bãi biển trong xanh với ánh hoàng hôn rực rỡ…..v…v…. Còn nhiều lắm nhưng tôi lơ mơ nhớ được nhiêu đó.
Nghe có tiếng đẩy ghế, tôi hé mắt ra nhìn. Hình như Nhật Anh nó định đi ra ngoài, tôi hỏi:
-Em đi đâu đấy!??
-Mua trái cây!
-Ừ, nhanh nhé!
Nó cười đẩy đầu tôi một cái (nhẹ). Gắng hết sức để có thể ngồi dậy, tôi nhìn ra khung cửa sổ để ngắm phong cảnh cây xanh tươi mát với đại dương bao la. Nói có đại dương vì xa xa, tôi trông thấy màu xanh trong biêng biếc lấp lánh, sóng biển từng gợn nổi lên. Tôi thích thú cười tươi. Mà sao…..nó giống với bãi biển trong giấc mơ thế nhỉ?
Bỗng đầu tôi đau nhức kì lạ, như có hàng vạn mũi kim đâm vào…… Nó lại hiện ra…..hình ảnh người con trai ấy…….đang cười……..
Một lúc sau cơn đau cũng dần biến mất, tôi ngả người nằm phịch xuống giường. Đã có chuyện gì xảy ra thế nhỉ? Thật rắc rối!
Ở một mình trong phòng, nghĩ ngợi một lúc, tôi thấy buồn và cô đơn quá! Thường thì lúc nào cũng có người ở lại trông, trò chuyện ít nhiều. Tôi nhớ Hải Thanh…..chúng tôi chưa được ở bên nhau nhi