Cô dâu bỏ trốn

Cô dâu bỏ trốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325222

Bình chọn: 8.5.00/10/522 lượt.

t thằng ngốc.

Bà Marlyn đành gạt bỏ lòng tự trọng của bà ta. Bà gọi điện cho ông Lương Thành. Ông ta đang bị tam giam trong ngục, ông ta không ngừng kêu gào van xin cảnh sát cho ông ta đến bệnh viện. Bà Marlyn bảo lãnh cho ông ta, cảnh sát khóa tay của ông ta lại và cho hai cảnh sát đi cùng với ông ta đến bệnh viện.

Cả nhà của Duy căm thù nhìn ông ta như muốn băm ông ta thành nghìn mảnh, điều nực cười là chính tay của ông ta cầm dao đâm đứa con trai của ông ta, đúng là trên đời này không còn chuyện gì khôi hài hơn nữa.

Bà Hồng Trà ngồi im lặng trên ghế, bà cảm thấy khó thở. Bà cảm thấy mỉa mai cho số kiếp của bà. Bà chăm sóc và yêu thương thằng cháu là con của kẻ khác, bố đẻ của nó lại chính là kẻ muốn hại chết gia đình bà, từ việc phá hoại khách sạn đến việc bắt cóc tống tiền, gây tại nạn xe nay còn muốn giết người nữa chứ, thật khủng khiếp.

Bà khinh ghét người đàn bà đang ngồi dưới đất kia. Bà nhắm chặt mắt lại, đôi bàn tay già nua muốn vung lên tát thật mạnh vào khuôn mặt đáng kinh tởm của bà ta nhưng bà cố nén, bà không muốn lôi chuyện riêng tư của gia đình làm trò hề cho thiên hạ.

Làm thế chỉ thêm nhục mặt mà thôi, có hay ho gì khi họ biết con trai của bà bị vợ chơi xỏ hơn hai mươi năm và cũng có hay ho gì khi họ biết bà đang nuôi một con cáo trong nhà.

Sau khi được ông Lương Thành truyền máu, bác sĩ tiếp tục phẫu thuật cấp cứu cho Tuấn Anh. Một tiếng chờ đợi trong lo lắng, cuối cùng cánh cửa phòng mổ cũng mở ra. Bác sĩ mỉm cười thông báo.

_Ca mổ thành công tốt đẹp, sức khỏe của cậu tuy còn yếu nhưng không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng…!!

Vân sụt sịt dựa đầu vào vai của Duy. Bà Marlyn ngồi dựa vào tường, trên khuôn mặt của bà ta lệ cũng đang rơi, bà ta nhục nhã không dám nhìn ai trong gia đình, bà ta sợ ánh mắt khinh thường và đây mỉa mai của họ đang nhìn bà không rời.

Vân đứng bật dậy hỏi bác sĩ.

_Cháu có thể vào thăm anh ấy chứ…??

Bác sĩ lắc đầu.

_Chưa được đâu. Chiều rồi cháu hãy vào…!!

Vân lễ phép nói.

_Vâng…!!

Trong lòng của Vân lúc này thật nhẹ nhõm, Vân chỉ sợ Tuấn Anh chết, nếu Tuấn Anh chết thật Vân sẽ ăn năn hối hận cả đời. Vân không muốn Tuấn Anh vì Vân mà mất đi tính mạng, mạng của con người là vô giá, ai cũng chỉ sống có một lần. Vân biết ơn Tuấn Anh vì Tuấn Anh đã đỡ cho Vân một nhát dao.

Trên môi của Vân thoáng nở một nụ cười thật tươi. Vân biết Vân phải làm gì. Sống ở trên đời này ai cũng có sai lầm, chỉ cần biết hối cải và quay đầu lại là được rồi.

Vân dịu dàng hỏi Duy.

_Anh có biết số đ

iện thoại của chị Đào không…??

Nghe nhắc đến Đào, khuôn mặt của Duy trầm xuống.

_Em hỏi số của cô ta làm gì….??

_Em muốn chị ấy đến đây chăm sóc và ở bên anh Tuấn Anh…!!

Duy kinh ngạc nhìn Vân. Duy cay đắng nói.

_Cô ta sẽ không đến đâu, em có biết là cô ta là một con người ích kỉ chỉ yêu có bản thân mình. Cô ta nói cô ta yêu anh và thề sẽ ở bên anh, cùng anh san sẻ mọi mật ngọt và đắng cay của cuộc đời nhưng khi anh xảy ra chuyện cô ta lại ngoảnh mặt bỏ đi….!!

Vân nắm chặt lấy tay của Duy. Vân ôn tồn.

_Anh có biết ai là cha của đứa bé mà cô ấy đang mang không…??

Duy vẫn chưa được bà Jenny và Vân nói cho biết. Duy tái mặt ấp úng nói.

_Em..em nhắc đến chuyện đó làm gì. Thật…thật ra anh…anh không cố ý làm..làm thế đâu…!!

Nghe giọng của Duy như gà bị mắc tóc làm cho Vân bật cười. Vân trấn an.

_Anh yên tâm đứa trẻ đó không phải là con của anh đâu, đứa con trong bụng của chị Đào là con của Tuấn Anh…!!

Duy phải mất hai giây mới phân tích được lời nói của Vân. Hai bàn tay bóp thật chặt vào vai của Vân. Duy gằn giọng.

_Những điều mà em nói là thật chứ…??

Vân gật đầu.

_Vâng….!!

Duy cay cú.

_Đúng là không thể tin được. Hai người họ định đem anh ra làm vật thế thân. Hay thật, anh là một thằng ngu, ngu hết chỗ nói…!!

……………………

Vân hẹn gặp Đào ở một quán cà phê. Hôm nay Đào mặc một bộ váy màu trắng, cái thai gần chín tháng làm cho Đào bước đi khó nhọc. Vân vội đứng dậy kéo ghế mời Đào ngồi.

Vân hỏi.

_Chị khỏe không…??

Đào nhếch mép.

_Có phải hôm nay cô hẹn tôi ra đây để chê trách tôi đúng không…??

Vân mỉm cười hỏi.

_Tại sao chị lại nghĩ thế…??

Bàn tay Đào mâm mê ly sữa, Đào chán nản đáp.

_Tôi tưởng cô hận tôi vì tôi đã chia rẽ tình cảm của cô với Duy…!!

Vân nhướng mắt.

_Hận chị…?? Đúng em rất hận chị, nhưng bây giờ em phải cảm ơn chị, vì nhờ chị em mới thấu hiểu được ý nghĩa tốt đẹp của tình yêu đích thực, và cảm nhận được thời gian hai người được ở bên nhau đáng quý như thế nào….!!

Đào không dám nhìn thẳng vào mặt của Vân. Đào ấp úng.

_Cô…cô hẹn tôi ra đây làm gì….??

Vân nắm lấy tay của Đào.

_Chị có thể đến chăm sóc cho anh Tuấn Anh được không…??

Đào rụt tay lại, Đào lắc đầu nói.

_Tôi không thích, mọi thứ liên quan đến hắn tôi đều không muốn dính dáng đến….!!

_Còn đứa con của chị, nó cần có cha, em nghĩ qua vụ tai nạn suýt mất mạng anh ấy sẽ hiểu ra và sẽ trân trọng mẹ con chị hơn….!!

_Trân trọng…??Một con người đào hoa như hắn sẽ không bao giờ dứng bước chân đi hoang, hắn không thuộc về một người con gái nào cả. Không ai có thể giữ được hắn….!!

Vân phân tíc


Teya Salat