Insane
Cô dâu bỏ trốn

Cô dâu bỏ trốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325101

Bình chọn: 10.00/10/510 lượt.

không phải chỉ có dấu chân của Vân in trên cát, mà còn có dấu chân người khác. Một đôi chân đàn ông dịu dàng khỏe mạnh, đôi chân sẵn sàng theo Vân đến tận cùng trái đất. Thế bây giờ, bước chân kia đâu rồi?

Vân rùng mình cơn gió vừa qua lạnh quá. Vân ngẩng lên hòn đá trước mặt kia còn sừng sững. Cái hòn đá mà năm này tháng nọ, đứng trơ gan giửa đất trời không thay đổi. Đôi lúc Vân thấy nó giống như một quái vật đang nhe răng dọa người. Cạnh đó cũng có những tảng đá phẳng. Lúc nhỏ đây cũng là nơi chơi trò trốn tìm tuyệt nhất. Mỗi lần Vân mà trốn vào đây là có khi cả tiếng đồng hô sau, đám bạn cũng tìm không ra.

Nhưng không phải chỉ có lúc chơi trò trốn tìm, mà ngay cả khi Vân buồn. Khi Vân cần một chổ để giam mình suy tư, Vân cũng đến đây. Chỉ cần chui người qua những kẻ đá, là Vân có thể đến một chiếc động nhỏ mà ngày xưa Vân đã đặt cho nó cái tên là “Hang Rơi”. “Hang Rơi” có một cái hang, có thể ngồi ở trong ngắm những đám mây trắng bay bồng bềnh trên trời cao. Nóc động mở rộng ra bầu trời. Và có lẽ không có ai là không biết đến bí mật của động đá đó, ngoại trừ Vân.

Vân chợt thấy lòng đau nhói. Có một cái gì đó lay động trong lòng. Bất giác Vân quay người lại đi vào đất liền…. Qua khỏi dãy rừng chắn gió kia là sẽ đến một nơi mà, nơi đó, Vân đã gặp người ấy. Rừng chắn gió ở đây được tạo thành bởi nhiều cây có dáng dấp giống như cây thông.

Lúc nhỏ, Vân không phân biệt được. Vân cứ thắc mắc, không lẽ thông mọc được trên cát ư? Thông không mọc ở trên núi cao, nơi có khí hậu râm mát chứ. Mãi đến lúc lớn lên, Vân mới hiểu ra, nó không phải là thông, mà là cây dương. Một loài cây lá kim.

Qua khỏi khu rừng, thêm khoảng trăm thước, Vân đến một vùng đất cát mịn. Trên cát có những quả to như quả thông nằm rải rác. Vân cúi xuống nhặt một quả lên. Mấy năm trước Vân cũng thường hay vào rừng rong chơi. Vân vừa đứng lại, đã nghe có giọng nói nhỏ.

_Bầu trời hôm nay đẹp quá đúng không….??

Vân giật mình nhìn quanh. Không có ai cả. Nắng xuyên qua cành lá tạo thành những vết sáng thẳng. Chẳng có bóng người chỉ có bóng cây. Vân thở dài. Một con ốc vỏ sò nhỏ. Vâng đó chỉ là một con ốc vỏ sò bị sóng biển đánh dạt vào bờ. Hình như một bàn tay nhỏ nhắn đã đặt con ốc nhỏ đó vào tay của Vân.

_Em có thấy con ốc này tội nghiệp không. Nó phải tạm biệt lòng biển mẹ nơi đã nuôi dưỡng nó. Nó phải quên đi, nó nhớ biển, nó chỉ biết đem tiếng hát gọi vọng vang xa cho bạn bè của nó. Chúng ta phải làm gì với nó bây giờ….!!

Vân ngước đôi mắt tròn xoe trẻ thơ nhìn một đứa con trai hơn mười tuổi đang nhìn chăm chú vào lòng bàn nơi có một con ốc chỉ còn cái vỏ màu trắng nằm lăn lóc trên tay. Bất giác Vân ngồi dậy, đưa bàn tay nhỏ xíu vuốt ve thân của con ốc. Vân ngây thơ hỏi.

_Tại sao anh lại buồn. Ngày nào em cũng ra đây nhặt vỏ ốc về sâu lại thành một chuỗi vòng đeo cổ đẹp lắm anh ạ. Anh có muốn em tặng cho anh một sâu không…??

Đôi mắt của người đó từ từ nhìn từ đôi lòng bàn tay sang đứa bé gái hơn chín tuổi, đứa con gái đứng trong ánh nắng ban chiều, tà áo của nó bay bay trong gió thổi. Khuôn mặt ánh lên vẻ tò mò thích thú nhìn mông lung một cõi xa xăm về phía trước, trái tim của người đó đập rộn ràng lên. Nữ thần của biển, phải chăng mình đang mơ, mơ về một nơi không bao giờ có thật. Đúng đây chỉ là ảo mộng mà thôi, làm gì có nữ thần của biển,

nhưng nếu không có thì người con gái này là ai ?

Phần 91

Vân tựa người vào một thân cây dương, ngẩng lên nhìn trời. Vân bỗng nghĩ về người con trai ngày xưa. Thời gian dù có xóa nhòa nhưng đôi mắt nhìn Vân đăm đăm ấy, đôi mắt đã làm rung động trái tim non trẻ ấy đã đi đâu rồi. Cạnh biển trên cồn cát cao có một ngôi biệt thự màu. Ngôi nhà đã từng là nỗi ám ảnh của Vân suốt thời thơ bé, Vân sợ hãi mỗi khi đi ngang qua nó. Vân từng nghe kể biết bao nhiêu chuyện kinh hoàng, bao nỗi sợ hãi bám chặt lấy sợi dây thần kinh của Vân.

Vân hướng mắt về hướng Bắc. Ở đó Vân đã trông thấy căn biệt thự ngày xưa. Căn biệt thự đầy quyền uy, căn nhà chứa đầy bí mật và hoài nghi ở trên đời. Vân nghe kể lúc đầu nó được xây lên hoàn toàn bằng cẩm thạch trắng. Sau đấy theo thời gian, một phần vách bị đổ nát, phải thay bằng gạch. Bây giờ căn biệt thự không còn màu trắng nữa, mà theo lớp bụi phủ dần của thời gian nó đã bị biến thành màu khác. Có điều nó vẫn uy nghi, ngạo nghễ, vẫn sừng sững hướng mặt về phía biển.

Ngôi nhà có vể điêu tàn hơn xưa nhiều. Nước vôi phai bạc. Giây cỏ leo từ đất lên bám đây khung cửa sổ. Không còn đầy màn cửa, không thấy cả bóng người. Cái ngôi nhà đầy vẻ ngạo nghễ cũ bây giờ tràn ngập không khí lạnh lẽo.

Ánh hoàng hôn rực rỡ sắc màu đã đến. Biển nằm ở bờ tây. Vì vậy mỗi khi chiều đến, mặt trời tròn và đỏ chói như phủ thêm lớp hào quang, chầm chậm lặn vào bãi biển để lại những đám mây đủ sắc màu, bềnh bồng trên cao. Thật là một khung cảnh thần bí, mê hoặc. Ngay từ thuở nhỏ Vân đã bị cảnh hoàng hôn trên biển cuốn hút.

Vân thường đứng hàng giờ trước biển, lặng nhìn cảnh mặt trời lặn để cảm nhận cái đẹp, cái bao la của vũ trụ tạo hóa thật vĩ đại, thật huyền diệu vô cùng. Nhiều lúc Vâ