
mơ mộng mi. Vân hôm nay như vậy đó. Chạy tung tăng trên sân thượng, cơ thể đầy sức sống, Vân và Duy thủ thỉ cả ngày không biết chán.
Cùng nhau đọc sách trên sích đu, bách bộ trong công viên mơ bên bờ hồ Mộng. Cây cối trong đêm trăng trở thành chứng nhân cho hai người. Nơi nào cũng tràn ngập những chứng tích của tình yêu.
Lúc đứng bên bờ hồ, nhìn chiếc bóng của hai đứa, Vân và Duy bảo nếu hai chiếc bóng kia mà chồng khít lên nhau thì hai đứa sẽ trở thành vợ chồng mai sau. Kết quả là được như ý nguyện. Niềm vui như say đắm.Đi ngang qua một cái cây trong công viên, Vân thấy một đóa hoa đỏ mọc trên cao. Cái hoa lôi cuốn Vân, Duy đã phải cố nhướng người lên để hái suýt chút nữa là ngã xuống đất.
Sau giây phút đùa vui, cả hai lại yên lặng ngồi bên nhau ở bờ hồ, ngắm những mây trắng phiêu du trên nền trời xanh. Nước hồ như ru. Duy đột nhiên quay sang Vân hỏi:
_Vân, tại sao anh và em lại tình cờ gặp mặt nhau ở trên hè phố…??
Vân nằm yên. Tại sao hai đứa lại gặp nhau? Số mệnh an bài để mình bỏ đi rồi mình và Duy gặp gỡ? Phải chăng định mệnh đã đền bù lại sau giây phút khổ đau?
_Có lẽ tại vì ở đây có anh…!!
_Em sẽ mãi mãi ở lại nơi đây chứ…?
_Em phải trở về quê, em còn phải đi học…!!
_Nhưng em sẽ không bỏ rơi anh đúng không…??
_Vâng, anh hỏi chi vậy…??
_Vì ở đây, bên bờ hồ trong xanh nước biếc mênh mông cây lá đầy sa mù này, anh sợ không có gì là thật hết…!!
Duy đưa tay vuốt nhẹ thân của Vân, từ bờ vai đến tay, từ đầu đến mặt.
_Bây giờ anh sợ tất cả mọi thứ, anh nghiệm ra rằng hạnh phúc mong manh như sương khói, nó chỉ là ảo ảnh trên sa mạc mà thôi. Người ta cứ mãi như theo cái bóng một hoang đảo cây trái tươi tốt xanh tươi, nguồn nước dồi dào, đó là một sự cám dỗ của một kẻ sắp chết khát. Nhưng em biết không người đó không bao giờ đến được nơi, vì trước khi đến được nơi xác của anh ta đã bị vui sâu dưới lớp cát bỏng rồi…!!
Vân khẽ kêu lên:
_Anh khùng thật…!!
Vân xoay người lạị, một tay Vân chống vào cằm, một tay đặt lên ngực của Duy:
_Anh Duy, anh có biết là anh có một trái tim lành mạnh thì làm gì có chuyện tưởng tượng đó. Đó là chưa nói anh có một khối óc thực tế. Với khối óc đó ít khi thêu dệt được chuyện hoang đường.
Anh hãy quan sát cảnh vật xung quanh anh xem, mọi thứ luôn hiện diện dù có lúc anh không tin vào nó đi chăng nữa. Em nghĩ chỉ có con người làm biến đổi cảnh vật xung quanh mình, chúng ta dựa vào cảm giác và giác quan để nhận xét, để đánh giá, cái thay đổi duy nhất chỉ có chúng ta mà thôi…!!
Duy bật cười bảo Vân.
_Em càng ngày càng triết lí ra đấy…!!
Trong thế giới của những kẻ yêu nhau lúc nào cũng bận rộn, những chuyện bận rộn không đâu. Hai tuần sống trong mơ, sống trong hạnh phúc. Đời là mật ngọt, tình yêu đã nhuộm hồng đôi má và đôi môi của Vân. Trên khuôn mặt lúc nào cũng bừng lên ánh sáng của tương lai của hạnh phúc lứa đôi.
Duy đi đi về về giữa hai nơi. Duy không tài nào yên tâm vào công việc, nỗi nhớ Vân giày vò làm cho anh chàng di chuyển như con thoi. Tình yêu là một cái gì đó làm cho con người ta có thêm sức mạnh và có thêm dũng khí.
Duy đã bay về bên kia được hai hôm. Vân đành gửi gắm nỗi nhớ nhung, lo lắng qua những dòng tin nhắn và những cuộc nói chuyện điện thoại về khuya. Họ lắng nghe trái tim và hơi ấm của nhau trong gió thoảng. Hạnh phúc là một thứ mong manh dễ vỡ, nhưng càng mong manh người ta mới cảm thấy cần phải trân trọng và giữ gìn.
Sau khi nghỉ ốm mất bốn hôm ở nhà Vân đã đi làm trở lại. Gặp lại Vân ở văn phòng làm cho Khoa như muốn ghẹt thở. Càng ngày Vân càng đáng yêu, lời nói tinh nghịch, ánh mắt long lanh đã hút hồn Khoa.
Khoa đã thổ lộ tình cảm và nỗi nhớ nhung Vân cho bà Liên biết. Bà khuyến khích Khoa nên nói cho Vân biết tình cảm của mình trước khi quá muộn.
Khoa ngồi trong văn phòng. Tì đôi cánh khủy lên bàn viết, hai bàn tay nâng lấy cằm, Khoa hướng nhìn ra vườn, qua khung cửa sổ. Ngoài kia nắng đang hồng, liễu đang xanh, và bướm hoa đang đùa cợt, và gió lá đang tâm sự thì thầm… Thật là tuyệt diệu. Nhưng hôm nay tất cả ngoại cảnh hữu tình ấy lại trở thành vô nghĩa đối với nội tâm đang nặng trĩu của Khoa.
Khoa nghĩ ngợi miên man, thẫn thờ, chiếc đĩa gạt tàn thuốc trước mặt đã đầy ắp. Chợt vỗ vỗ trán mấy cái, Khoa ưỡn người dựa ngửa ra lưng ghế, vừa thổi phù một ngụm khói mịt mù như để trút bớt sự căng thẳng trong lòng. Khoa bồn chồn ngồi trên ghế như có lửa. Khoa quan sát vẻ mặt tươi sáng và tràn đầy sức sống của Vân. Khoa ngập ngừng hỏi.
_Hôm nay em có thể đi ăn cơm với anh được không…??
Vân ngước mắt lên nhìn Khoa, trên tay là một tệp tài liệu được kẹp trong một cái bìa cứng màu xanh.
_Có chuyện gì quan trọng không anh…??
Khoa bỗng trở nên bối rối, anh chàng lúng túng nói.
_Anh…anh có chuyện muốn nói với em….!!
Vân tò mò hỏi.
_Anh có chuyện gì à mà sao trông anh lúng túng và có vẻ bí mật thế…!!
Khoa cúi mặt xuống giả vờ nhìn cây bút máy ở trên bàn. Không khí căng thẳng khiến cho Khoa khó mở lời.
_Đây chỉ là chuyện cá nhân thôi nhưng đối với anh nó rất là quan trọng. Nó có liên quan đến cả cuộc đời của anh…!!
_Thật thế sao. Anh