
tăng thêm một mối lo cho Duy mà thôi.
Từ xưa đến nay Vân chưa bao giờ coi trọng tiền bạc. Vân cần nó vì nó giúp cho Vân sống và sinh hoạt qua ngày, chỉ cần có một ít tiền lẻ ở trong túi, trên môi của Vân đã nở một nụ cười. Nhưng người đàn ông mà Vân yêu không thuộc tầng lớp của Vân. Anh ta sinh và ra lớn lên trong một gia đình quý tộc, đã quen sống sung sướng, có người hầu kẻ hạ và anh ấy lại là người có nhiều tham vọng muốn khách sạn của gia đình vươn xa khắp nơi.
Vân càng ngẫm nghĩ Vân càng thấy mình không xứng đáng với Duy. Gia đình của Duy gặp khó khăn, Vân chỉ biết đứng giương mắt nhìn mọi chuyện xảy ra. Vân bất lực vì Vân không đầy đủ trí tuệ, tài chính để làm một cái gì đó cho Duy. Sự an ủi, những câu hỏi han và lo lắng liệu có đủ cho Duy vào lúc này.
Đúng là không thể đủ được, anh ấy dù không bỏ Vân nhưng trong lòng của anh ấy lúc nào cũng không yên, vẫn có một khoảng trống mà Vân không thể nào bù đắp được. Duy là một người đàn ông yêu công việc và yêu sự nghiệp của mình.
Phần 92
Nước mắt tủi hờn của Vân chảy ra ướt đẫm cả gối. Vân hận mình vô dụng và không xứng đáng với Duy. Nỗi lo lắng sẽ mất Duy ngày càng lớn dần lớn lên trong lòng của Vân. Vân hãi tất cả mọi thứ, bây giờ chỉ cần một tiếng động nhẹ cũng làm cho Vân giật mình.
Có tiếng gõ cửa nhẹ. Vân sũng nước nói.
_Mời vào….!!
Bà Jenny dịu dàng bước đến giường của Vân. Bà âu yếm và lo lắng hỏi.
_Có chuyện gì hay sao mà trông con buồn thế…??
Vân ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn bà Jenny. Vân ấp úng nói.
_Không có gì quan trọng đâu bác….!!
Bà lau hai dòng lệ vẫn còn vương trên má của Vân. Bà trách yêu.
_Đừng dấu bác làm gì. Có phải ai đó vừa nói những điều làm cho cháu buồn đúng không. Có phải là do Duy…??
_Dạ…Không phải là do anh ấy đâu ạ. Chỉ là tự nhiên cháu thấy buồn nên rơi lệ vậy thôi…!!
Bà Jenny nhìn thật sâu vào đôi mắt chứa đầy nước của Vân. Bà kéo Vân vào lòng, đôi bàn tay vòng ra phía sau lưng của Vân. Giọng của bà hiền từ như một người mẹ.
_Con gái ngốc. Có chuyện gì thì phải nói ra chứ, đừng có cố dấu ở trong lòng. Bác biết là cháu đang nhớ đến Duy và lo lắng cho nó. Nhưng cháu không phải phiền lòng đâu vì Duy là một chàng trai mạnh mẽ và tài giỏi nó có thể tự lo được cho mình. Cháu phải cố mà ăn và vui cười nhiều vào nếu không đến lúc nó về nó lại trách bác vì đã không khuyên nhủ và chăm sóc cho cháu chu đáo….!!
Vân nhắm mắt lại, ở bên bác Jenny. Vân cảm thấy ấm áp, một tình thương bao la như lòng biển đang sưởi ấm con tim nhức nhối của Vân. Vân ngập ngừng hỏi.
_Bác…bác có biết là trước kia anh Duy từng yêu một cô gái tên Đào không…??
Bà Jenny đẩy nhẹ người của Vân ra. Bác mỉm cười nói.
_Có phải lúc nãy cháu đi gặp con bé đó và nó đã nói những lời khiến cho cháu tổn thương đúng không…??
Bà Jenny thật tinh ý và nhạy cảm, dù chỉ là với một biểu hiện nhỏ nhất bà cũng nhận ra. Vân đành gật đầu xác nhận.
_Vâng. Lúc nãy cháu vừa mới đi gặp chị ấy…!!
Bà Jenny vuốt mái tóc mây của Vân. Bà đều đều nói.
_Cháu đừng để ý đến con bé ấy làm gì. Ngày trước Duy yêu nó nhưng bây giờ trong lòng của Duy chỉ có cháu mà thôi. Chẳng lẽ cháu không nhận ra được điều ấy…!!
Vân rơi lệ, con nhỏ tủi thân vì mặc dù là Vân biết Duy yêu Vân thật lòng nhưng Vân đang buồn vì không thể giúp được gì cho Duy. Bà Jenny tinh ý động viên Vân.
_Có phải là cháu đang buồn vì không thể làm gì được cho Duy đúng không. Cháu cũng giống như bác về mười mấy năm về trước. Lúc đó bác là một cô gái nghèo làm nhân viên phục vụ của khách sạn. Ông John đã theo đuổi bác, bác mặc dù yêu ông ấy nhưng bác mặc cảm tự ti vì gia cảnh của bác quá nghèo bác sợ không xứng với ông ấy và sợ ánh mắt dèm pha của mọi người.
Nhưng tình yêu đã chiến thắng tất cả, một người đàn ông có tự trọng và có nghị lực luôn luôn đi lên bằng chính đôi tay và dựa vào chính khả năng của mình. Nếu như trong lúc khó khăn này Duy bỏ cháu để chạy theo Đào thì chính bác sẽ từ nó và không bao giờ nhận nó làm con nữa. Cháu đã yên tâm mà thôi khóc và có thể cười lên được chưa…!
………………………………….
Ngay sau khi biết Đào đi lấy chồng, Vũ đã choáng váng đau khổ, lại một lần nữa con tim của Vũ tan nát. Vũ lắc đầu không ngờ số của Vũ lại sinh vào đúng ngôi sao xấu như thế.
Ngồi một mình trong quán rượu, Vũ ước tất cả mọi thứ xảy ra với Vũ chỉ là mơ mà thôi. Chén rượu trên môi của Vũ bị Hoa giật lấy, Hoa trách móc.
_Tại sao anh lại uống rượu say…??
Vũ đứng phắt dậy, nỗi kinh ngạc thể hiện trên khuôn mặt và trong ánh mắt của Vũ. Vũ dụi mắt đến hai ba lần, Vũ lắp bắp.
_Cô….cô là ai….?
Một nụ cười mở rộng trên khuôn mặt của Hoa.
_Tất nhiên em là Hoa rồi….!!
_Không…không thể có chuyện đó được. Hoa…Hoa đã… đã chết rồi…..!!
_Đúng….đúng Hoa đã chết rồi, nhưng em chỉ là một hình ảnh khác của cô ấy thôi….!!
_Em…em nói gì anh không hiểu….!!
Hoa mỉm cười thật tươi, bàn tay mềm mại dịu dàng nắm lấy bàn tay lạnh giá của Vũ.
_Anh ngốc vừa thôi, anh nghĩ người đang đứng trước mặt của anh đây là ai….??
Vũ choáng váng, Vũ cảm tưởng Vũ vừa bị say sóng. Không, không tất cả những hình ảnh này chỉ là mơ mà thôi. Cô…