
ết. Bạch Tố vì quá tức giận, hằng ngày đối mặt với những lời khiêu khích, chê bai của Hắc Tố mà không thể đánh lại bà ta vì nội lực Lưu Sắc công rất mạnh, lại không muốn hạ độc thủ trong lúc bà ta mất nội công nên đã bỏ đi. Mười năm sau, khi Bạch Tố trở về đã đấu một trận sinh tử với Hắc Tố. Cuối cùng toàn bộ nội lực của Hắc Tố bị huỷ, dung mạo của bà ta phút chốc trở nên già cỗi. Bạch Tố đã đưa ra một tấm gương đồng và một con dao. Hắc Tố sau khi nhìn thấy khuôn mặt nhăn nheo của mình thì hoá điên chụp lấy con dao rạch nát mặt mình. Bạch Tố đem nhốt Hắc Tố trong hang động đến khi chết héo chỉ còn bộ xương khô. Từ đó trên giang hồ đã lưu truyền một câu nói: KHẮC CHẾ LƯU SẮC PHẢI DÙNG TÁN HỒN”
“hả?” – nghe tới đây Nhan Nhược Bình há miệng kinh ngạc.
“phu nhân à, nội lực của người là Tán Hồn mà, vậy không còn gì phải sợ tên Sở Thiên Nhai” – Độc Kiêu vui mừng nói
“Ngọc Tâm tiêu là do Bạch Tố tiền bối tạo ra” – Độc Nhẫn bổ sung cho hoàn chỉnh
“là do hai người” – Lãnh Thiên nhàn nhạt nói
“ngươi biết thì nói rõ đi, cứ ngắt khúc mãi” – cáo tinh chẹp miệng nhìn Lãnh Thiên
Hoạ Tâm mỉm cười, nhẹ giọng đáp: “để ta thay chủ nhân nói rõ. Sở Bạch Vũ đã từng kể chi tiết về cấu trúc của Ngọc Tâm tiêu nên ta không cần nói nữa, còn về người tạo ra Ngọc Tâm tiêu Sở Bạch Vũ đã nói thiếu, Ngọc Tâm tiêu ngoài Bạch Tố ra còn có một kì nhân đến từ Tây Vực cùng tạo nên, kì nhân ấy là phu quân của Bạch Tố, vị kì nhân ấy đã dùng một loại cây hiếm chỉ sinh trưởng ở Tây Vực và máu của ngũ đồng tử để tạo thành Ngọc Tâm tiêu”.
“cái gì, dùng máu năm đứa bé trai làm chất dẫn sao, ác độc quá” – Nhan Nhược Bình phẫn nộ
“năm đồng tử ấy đều được lựa chọn rất khắt khe, mỗi đồng tử đều phải sinh vào ngày thìn, giờ thìn và ứng với từng cung mạng Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ” – Hoạ Tâm kể rõ
Nhan Nhược Bình rút Ngọc Tâm tiêu ra, nhìn chằm chằm và thở dài: “haizzz không ngờ một cây tiêu đẹp vậy mà làm từ máu trẻ con”
“được rồi, coi như mọi chuyện rõ ràng, vậy Nhan Nhược Bình ngươi muốn khi nào xử Sở Thiên Nhai và Sở Tinh Nguyệt?” – cáo tinh hỏi
“qua trận đấu rồi sẽ tính, Sở Tinh Nguyệt chắc chắn sẽ xử, còn Sở Thiên Nhai ta cần tìm hiểu rõ tại sao tên biến thái ấy laị hai lần cứu ta”
“tuỳ ngươi vậy, à mà nhân tiện đây, ta có một chuyện lâu nay thắc mắc, ngươi không ngại nói ta biết chứ” – cáo tinh tà tà ý cười ám muội. Thấy Nhan Nhược Bình gật đầu liền không ngần ngại hỏi ngay:
“thật ra cái điều này không hẳn chỉ có ta thắc mắc, đó là sao tới bây giờ ngươi vẫn chưa mang hài tử”
“ách” – Nhan Nhược Bình nghe xong dở khóc dở cười, người muốn bật ngửa. Còn Lãnh Thiên vẫn bình thản ngồi uống trà, tựa như mọi chuyện y đều biết rõ. Nhan Nhược Bình mặt ửng đỏ, biết là không nói thì cáo tinh không dễ gì để yên, đành gãi gãi đầu rồi xấu hổ nói ra:
“ta đem thuốc tránh thai làm thanh viên nhỏ rồi uống”
“cái gì, phu nhân sao lại làm thế, chủ nhân sẽ rất…..” – lời của Độc Nhẫn chưa buông hết đã bị Lãnh Thiên một nhát chặt đứt: “ta cho phép nàng, ta chưa muốn có hài tử, nàng cũng vậy”
“hahaha, hoá ra Lãnh Thiên ăn giấm chua của hài tử mình” – cáo tinh bò lăn ra cười
Lãnh Thiên trừng mắt còn Nhan Nhược Bình dùng chân đá vào thí thí của cáo tinh rồi bước ra khỏi phòng với câu nói vọng lại: “đói rồi, đi ăn ngay”
“bẩm Độc Nhẫn thiếu hiệp, thiếu chủ mời ngài tới Xuân trang thưởng thức trà và điểm tâm” – 1 tên gia nô bước vào cung kính hành lễ và truyền ý. Độc Nhẫn, Độc Kiêu và Hoạ Tâm nhìn nhau. Hoạ Tâm tiến lên nói:
“thiếu chủ của Xuân trang xin hỏi là vị nào?”
“thiếu chủ của tôi tên Sở Bạch Vũ” – gia nô trả lời
“vậy thiếu chủ của ngươi có nói là chỉ mời một mình Độc Nhẫn”
Thấy tên gia nô lắc đầu, Hoạ Tâm nở một nụ cười dịu dàng và nhẹ giọng: “vậy Độc Nhẫn ngươi cùng Độc Kiêu và Tiểu Hồ đến Xuân trang dùng trà đi, không nên từ chôi1 ý tốt của Sở thiếu chủ”
“cái này…..” – gia nô ái ngại tỏ ý không chấp nhận. Hoạ Tâm lập tức trừng mắt, lạnh giọng khiến tên gia nô tái mặt: “Sở thiếu chủ không có nói là những người khác không được mời” rồi nàng quay sang vỗ vai Độc Nhẫn nói nhỏ: “có Hồ đệ đi theo, ngươi đừng lo, lại còn Độc Kiêu nữa, sẽ không để giống ả biến thái đối với phu nhân đâu”
Nhà tranh
Nhan Nhược Bình thong thả tiến bước tới gần đã thấy Sở Thiên Nhai nhàn nhạt chung rượu trên tay. Nhan Nhược Bình nhếch môi cười khẽ rồi đặt thí thí xuống ghế, ngồi đối diện Sở Thiên Nhai, tay chống chằm, ánh mắt tinh nghịch, miệng nở một nụ cười xao xuyến, ngữ khí vui vẻ:
“cảm ơn tiểu đệ đệ biến thái đã cứu mạng ta hai lần”
Sở Thiên Nhai vừa nghe tới hai chữ biến thái ngay lập tức mắt hẹp mở ra, liếc Nhan Nhược Bình một cái, hắc tuyến giăng đầy đầu. Nhan Nhược Bình xem như không thấy, miệng nhỏ chúm chím tươi vui nói:
“mặt trẻ con, nếu ta gọi là lão tiền bối thì e kì dị kì dị quá đi mất, vậy ta gọi là tiểu đệ đệ biến thái có gì sai?”
“ngươi” – Sở Thiên Nhai bóp nát chung rượu, mắt bắn ra sát khí. Nhan Nhược Bình nhếch miệng cười rồi ngồi bật dậy, mặt kê sát hắn, lạnh giọng phun ra:
“ngươi ngày hôm đó cho ta uống Cúc hoa băng lân tửu trộn lẫn Nhuyễn Cốt tá