
con dao sắc bén trong tay nó chuẩn bị đâm xuống
-DỪNG LẠI!-Hắn hét lên,Uyên Uyên quay ra vui vẻ
-Anh!
-Ngươi tới đây làm gì?
-Cô chủ đừng giết người!
-Ta giết hay không thì liên quan gì đến ngươi!
-Không liên quan nhưng cô chủ đừng giết người!
-Ngươi thì biết cái gì mà lên mặt dạy đời ta!
-Tôi…
-A!Ta biết rồi!Bảo vệ người yêu hay….nói là”vợ tương lai”nhỉ?-Nó liếc hắn,cười khẩy
-Chẳng phải cô chủ đã hủy nhan sắc rồi sao!Người còn muốn gì nữa?
-Muốn gì à?Giết chết hai ngươi!-Nó tạo ra tia lửa phi đến chỗ hắn,hắn may mắn tránh được nhưng lại bị một tia lửa bắn vào chân
-Còn cô!-Nó liếc sang Uyên Uyên
-Anh Thiên…cứu…cứu em!
-Sắp chết đến nơi rồi còn tình cảm quá ha!
Nó dơ con dao đâm thẳng vào Uyên Uyên”Keeng”tiếng hai lưỡi dao va chạm vào nhau,hắn đỡ con dao của nó
-Cô chủ thôi đi!
-Sao?
-Tôi bảo cô thôi đi!
-Hừm!-Nó ấn con dao xuống,hân đỡ không kịp nên bị con dao đâm vào vai ngã xuống máu trào ra
-Anh Thiên!-Uyên Uyên lay lay hắn
-Cô tránh ra!-Hắn tức
-Oh!Ngại gì,người yêu mà!
-Cô….-Hắn
-Ta mất hứng rồi!Hai người cứ tự nhiên chăm sóc cho nhau nhé!-Nó vứt con dao đi rồi bước ra cửa,sau khi đóng cửa,nó khụy xuống,ngực nó đau…đau lắm như có nghìn con dao đâm vào.”Tại sao?Chắc mình phải đi khám lại tim rồi!”nó cố gắng đứng dậy rồi đi (Không phải khám đâu chị.Bệnh tình yêu:))
Đi được nửa hành lang,nó ngã xuống,cánh biến mất,mắt trở lại bình thường,răng nanh ngắn lại,còn cái tai vẫn không biến mất”Chết tiệt”nó ngất luôn giữa hành lang.
Sau 2 tiếng nó tỉnh dậy,căn phòng quen thuộc đập vào mắt nó
-A!-Nó khẽ kêu
-Cô chủ tỉnh rồi à!-Hắn mở cửa phòng bước vào,tay cầm một bát cháo,nó để ý vai hắn đã được băng bó cẩn thận
-Ngươi vào đây làm gì?Sao mà không đi với người yêu của ngươi đi!
-Cô ấy không phải người yêu tôi!
-Hừ!Không phải?Thôi đừng chối cái gì mà”anh Thiên ơi”!Ngứa!-Nó giả giọng Uyên Uyên
-Cô chủ ghen à?-Hắn phì cười
-Ghen?Ghen là gì?Có ăn được không?
-Thôi!Cô chủ ăn cháo đi!
-Ta không cần mang đi đi!-Nó nằm xuống chùm chăn lên đầu
-Thôi mà cô chủ ăn đi mà!-Hắn lay lay nó
-Không!-Nó kiên quyết
-Chắc không?
-Chắc chắn!-Nó
Hắn thấy vậy nhảy tót lên giường chui vào chăn ôm nó nằm
-AAAAAA……Tên biến thái!Bỏ ta ra!-Nó hét lên
-Thế có ăn không?
Nó vẫn lắc lắc đầu.Hắn để sát mặt hắn vào mặt nó chỉ cách 2cm nữa là môi chạm môi rồi.
-Em không ăn cháo là tôi “ăn” em đấy!-Hắn nhấc mặt lại gần tai nó dùng đôi môi ẩm ướt cắn nhẹ làm nó đỏ mặt rồi còn nhột nhột nữa.Hắn cúi xuống nhìn thẳng mắt nó
-Thế có ăn không?
-Có!Có!-Nó gật đầu nhanh chóng
-Tốt!-Hắn nhảy tót xuống giường bê bát cháo lên
-Đem đây!-Nó chìa tay
-Tôi bón!
-Không cần!
-Có!
-Không!
-Có!
-Không!
-………
-……….
Hai người cãi nhau mệt rồi hắn nhanh chóng lúc nó nói đút một thìa cháo vào.Nó nhăn mặt nuốt xuống
-Làm gì vậy hả?
-Bón cho em ăn!
-Tôi nói không cần!Tôi tự có tay!
-Nghe lời chút đi!Không thì…..như vừa nãy tôi nói
Nó gật gật mấy cái rồi ngồi yên cho hắn bón hết bát cháo.Sau khi ăn xong,hắn đứng dậy
-Cô chủ ngủ đi!-Rồi ra ngoài.Nó cũng buồn ngủ nên nằm ngủ luôn.
——-
Còn đây là lí do tại sao hắn nói được khi thuốc chưa hết tác dụng.Trở lại quá khứ
Lúc hắn vội vàng chạy đi tìm nó thì đâm phải Khang,hắn lấy điện thoại ra bảo cho Khang biết là nó đang mất tích.Khang thì nhìn hắn
-Em nói được phải không?
“Đã từng”hắn dơ điện thoại
“Lại là Băng bày trò”Đây uống vào thuốc giải đó!-Khang ném cho hắn cái lọ trắng rồi chạy đi
Hắn tò mò nhìn lọ thuốc rồi uống một viên
-A!-Câu đầu tiên hắn nói  ̄︿ ̄
-Yahooo!Mình nói được rồi!-Hắn nhảy cẫng lên cầm lọ thuốc đút vào túi rồi chạy đi tiếp để làm nhiệm vụ cao cả.
——-
CHAP9:
Ánh nắng hắt qua khe cửa chiếu rọi vào khuôn mặt thiên thần của nó.Nó khẽ nhíu mày tỉnh dậy.Vào làm VSCN trong 15 phút.Xong xuôi nó xuống dưới nhà thì tiếng chuông reo.Nó chạy ra mở cửa
-Hélô!Tao mang đồng phục cho mày nè!
-Vào đi!
-Chờ tao lên thay đồng phục đã!
-Đi đi nhanh lên
-Rồi rồi!
Nó chạy lên phòng thay.Đồng phục bao gồm áo trắng viền đỏ,thắt một chiếc nơ xinh xắn ở trước ngực.Váy kẻ caro đỏ ngắn trên đầu gối kết hợp với mái tóc tím dài óng ánh nên nhìn nó rất đáng yêu.Nó đi xuống nhà thì Trang nhìn nó không chớp mắt
-Woa!Mĩ nhân!
-Cảm ơn!Đi thôi!
-Ừ!-Trang kéo nó ra xe ôtô của Trang và đi đến trường.
“Kétttttttt”Tiếng phanh xe của Trang vang lên.Hai đứa nó bước xuống trong ánh mắt thèm thuồng trái tim của bọn con trai
-Em gì ơi!Làm ny anh nha!
-Em là học sinh mới hả?Xinh thế!
-…………
Còn bọn con gái với ánh mắt ghen tị,ganh gét
-Xí!Học sinh mới hả?
-Con nhỏ đã xấu còn vênh!
-Nhìn tao còn xinh hơn nó!
-…………
Nó mặc kệ những lời nói đó và cùng Trang đi đến phòng hiệu trưởng.
-Mày làm hồ sơ giả cho tao chưa?
-Rồi!Nè!-Trang đưa cho nó
-Cảm ơn!
-Mày sao phải làm hồ sơ giả?
-Thích!
Hai người đã đứng trước phòng hiệu trưởng rồi đẩy cửa vào
-Em là Nguyễn Anh Linh!
-Đúng là bạn ấy ạ!Thầythông cảm bạn ấy rất kiệm lời! -Trang trả lời
-Không sao!Em học lớp 11A3 cùng Trang!Trang dẫn bạn về lớp luôn nhé!
-Vâng!Em chào thầy!-Trang kéo tay nó đi luôn
-Tao đó