Duck hunt
Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327602

Bình chọn: 9.5.00/10/760 lượt.

i! Ngươi không phải là Tứ bất tử!

Một tiếng “soạt” vang lên, Suku từ bụi rậm phóng ra, hai tay vung cuống quít, giọng hớt ha hớt hải:

– Không xong rồi! Tất cả cùng hợp sức đánh ra một đòn đi!

Nhưng dĩ nhiên là ngay cả Suku cũng không thể làm theo lời kêu gọi của mình. Vừa lọt vào vùng ảnh hưởng của bàn tay máu, cả người nó tức khắc bị kẹp chặt giữa một gọng kềm vô hình, tay chân, cả quai hàm nữa, cũng không sao nhúc nhích được.

Buriăk nhếch mép, lạnh lùng hạ bàn tay máu xuống thấp hơn. Đầu váng mắt hoa, bọn trẻ đã bắt đầu nghe thái dương kêu lục bục như sắp sửa nổ tung. Tiếng của Buriăk vọng vào tai tụi nó như từ một nơi rất xa:

– Đây là hậu quả của những ai tò mò đến báu vật ở lâu đài K’Rahlan. Ta hy vọng kiếp sau tụi bay phải biết khôn hơn một chút.

Đúng vào lúc tưởng như cái tên Gieo Sự Chết đã vô tình ứng nghiệm với số phận bi đát của tụi Suku thì từ hai bên con hẻm hai luồng gió bất thần bay ra đánh thốc vào bàn tay máu.

Một tiếng nổ đì đoàng vang lên như sấm và kéo dài trong vài phút. Trong vài phút đó, cây cối hai bên ngã rạp như có bão, cành cây răng rắc, lá rụng tơi bời. Suku, Păng ting và Mua lăn lông lốc trên đường. Buriăk lăn còn xa hơn, như một trái cầu bằng rơm, bàn tay máu tắt phụt. Và khi những tiếng âm ỉ chấm dứt, không ai còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.

Suku, Mua và Păng Ting lóp ngóp bò dậy, đang tự hỏi ai vừa ra tay đánh đuổi Buriăk đã nghe tiếng của Nguyên vọng ra từ sau hàng cây dày:

– Xin lỗi nhé. Tôi và K’Brêt tới trễ một bước.

Nguyên vừa nói vừa vẹt cành lá bước ra. Từ mé bên kia, Kăply cũng nôn nao đâm bổ về phía Mua:

– Bạn có sao không, Mua?

– Không. – Mua nhìn Kăply trìu mến, tim vẫn còn đập thình thịch trong ngực – Nếu hai bạn không tới kịp thì…

Mua bỏ lửng câu nói, sự khiếp hãi vẫn còn chẹn ngang miệng nó.

Suku lúc lắc món tóc trước trán, giọng xúc động:

– Em đã dặn hai anh đừng đi kia mà.

– Ờ, – Nguyên gật đầu – nhưng không hiểu sao anh cứ thấy lo lo. Thế là anh và anh K’Brêt quyết định bí mật bám theo.

Păng Ting nhìn Nguyên, mái tóc kiểu cọ của nó lúc này trông xơ xác như mớ cỏ khô:

– Hai anh tới đây từ lúc nào vậy?

Nguyên mỉm cười:

– Từ lúc con chuột của Ngũ bất tử ngã lăn ra.

Păng Ting nhìn Suku qua khóe mắt, môi bĩu ra:

– Em hay thiệt đó, Suku. Hừ, Ngũ bất tử!

Suku nhăn nhó:

– Buriăk đâu có ngán Tứ bất tử. Em định thêm con chuột vào để dọa hắn, nhưng không hiểu sao lần nào em cũng chỉ biến ra được chuột chết…

Kăply cười khì khì:

– Khỏi quảng cáo! Tao nhớ suốt đời cơn mưa chuột chết của mày mà, Suku.

Chương 12

TRỞ LẠI TIỆM NHỮNG DẤU HỎI

Sau khi bàn bạc, cả bọn quyết định Nguyên và Kăply ở lại bên ngoài. Suku, Păng Ting và Mua vẫn tiếp tục kế hoạch do thám cửa tiệm của lão Luclac.

Mua vẫn chưa hết hồi hộp khi nhớ đến sự cố vừa xảy ra:

– Buriăk có sẽ quay lại không, K’Brăk?

– Không đâu, chị Mua. – Suku vọt miệng – Cùng lúc lãnh đủ đòn đánh của cả anh K’Brăk lẫn anh K’Brêt, Buriăk phải dưỡng thương ít nhất là mười ngày.

Nguyên gật gù:

– Nếu không bị thương nặng hắn cũng không dám quay lại đâu. Đơn giản là vì hắn không biết người vừa tập kích hắn là ai.

Trừ Kăply, Mua là đứa duy nhất trong bọn nó từng đặt chân vào TIỆM NHỮNG DẤU HỎI. Nó vượt lên trước Suku và Păng Ting (sau khi Nguyên và Suku quả quyết Buriăk sẽ chuồn luôn, Mua cảm thấy sự can đảm đã quay lại với mình).

Cửa tiệm của lão Luclac vẫn không có gì khác trước. Vẫn là ngôi nhà cũ kỹ và vắng hoe, cửa mở toang, trong nhà trống huếch trống hoác như vừa bị cướp dọn sạch. Mua dẫn đầu, Suku và Păng Ting đi sát phía sau, cả ba bước lên những bậc thềm, rón rén đi xuyên qua căn phòng trống để đến mảnh sân lát đá phía sau. Một hành lang dài và âm u tiếp liền theo khoảng sân, gió thổi vo vo như trong thung sâu.

Mua đặt chân lên hành lang, lòng bất giác lo âu. Trước đây, khi lần đầu tiên lạc vào TIỆM NHỮNG DẤU HỎI cùng với Kăply, Mua không bắt gặp cảm giác này. Hôm đó, chính nó phải làm mọi cách để thằng Kăply chết nhát không bỏ về nửa chừng. Nhưng lần này, Mua ý thức rất rõ sự mạo hiểm của chuyến đi. Bây giờ tụi nó có mặt ở đây không vì tình cờ, cũng không vì tò mò nữa. Tụi nó rõ ràng đang tìm cách khám phá một bí mật liên quan đến vận mệnh của xứ Lang Biang, bí mật đó hẳn là vô cùng trọng đại, nếu không trùm Bastu đã không ra lệnh cho Buriăk làm một cái chuyện liều lĩnh là hạ sát bất cứ ai khả nghi đang lảng vảng quanh cửa tiệm của lão Luclac. Hình ảnh bàn tay máu của Buriăk lại hiện ra lởn vởn trong đầu khiến Mua thấy ruột mình như đang đổ đầy chì.

Ba đứa lặng lẽ lê bước bên nhau, cố lết qua hết cái hành lang ma quái rồi hồi hộp leo lên những bậc thang lạnh ngắt để lại tiếp tục nuốt hết một cái hành lang khác ma quái không kém trước khi đối diện với chiếc mặt nạ biết nói gắn trên cánh cửa màu lông chuột.

Păng Ting nhẹ thở ra:

– Tới rồi hả, chị Mua?

– Tới rồi. – Mua đáp khẽ và quay sang Suku – Bây giờ là tới phần việc của em.

Thằng oắt không nói gì nhưng ánh mắt long lanh đầy tự tin.

– Hãy trả lời đi! Cái gì cao hơn bầu trời? – Chiếc mặt nạ trên cửa cất giọng trầm trầm.

Đã được Kă