
ply và Mua cho biết trước, Suku và Păng Ting vẫn giật người một cái khi chiếc mặt nạ vằn vện mấp máy môi cất tiếng hỏi.
Cả Mua lẫn Păng Ting ghim mắt vào gương mặt sáng sủa của Suku, nín thở chờ đợi. Vẻ căng thẳng trên mặt hai đứa dãn ra được một chút khi thằng oắt thản nhiên đáp, gần như không cần suy nghĩ:
– Cái trán của chính mình.
Và đến khi cánh cửa trước mặt xịch mở thì Mua và Păng Ting mới thực sự thở phào, một lần nữa tin rằng thằng nhóc trước mặt quả xứng danh là Suku biết tuốt.
Bọn trẻ hí hửng kéo nhau vào, nhưng không dám len ra phía trước. Cả bọn đứng tuốt phía sau, kiễng chân dòm. Trong khi Mua nhớn nhác đảo mắt tìm xem ông K’Tul đang ở đâu, Suku và Păng Ting tò mò quan sát chung quanh, ngạc nhiên hết sức khi thấy khung cảnh náo nhiệt bên trong hoàn toàn trái ngược với vẻ tĩnh mịch bên ngoài. Các dãy ghế chật ních người, thậm chí chỗ đứng cũng phải xô lấn mới giành được, tiếng bàn tán ồn ào như một cái chợ và khói thuốc lá mù mịt chạy quanh phòng khiến Păng Ting phải dúi mặt vào tay áo để khỏi bật ra những tiếng ho không đúng lúc.
Lúc này trên chiếc bục cao, lão Luclac vẫn với chiếc áo chẽn láng bóng bên ngoài chiếc áo chùng sặc sỡ, liên tục ngúc ngoắc chiếc nón chóp trên đầu với bộ tịch hoạt kê không thể tả, những ngón tay bật vào nhau tanh tách làm xẹt lửa tùm lum, hào hứng giới thiệu:
– Bây giờ xin mời bà Kibo.
Suku từng đến cửa tiệm BAY LÊN NÀO của mụ Kibo, rốt cuộc không thuê được chiếc chổi bay nào, còn bị con mụ chanh chua này làm cho ứa gan. Bây giờ, vừa nghe tên mụ, nó cố len cái đầu nhỏ thó vào giữa hai cái vai to bè phía trước, mắt láo liên xẹt tứ tung.
Rất nhanh, nó nhận ra mụ Kibo ngồi ở sát bức vách bên trái, dãy thứ hai. Vẫn tròng trên người chiếc áo dơ hầy, ngang ngửa với chiếc áo bẩn kinh hồn của Buriăk, mụ đứng bật lên khỏi chỗ khi được gọi tên, nhanh nhẹn như một thiếu nữ.
Mụ thoăn thoắt leo lên bục, tới cạnh lão Luclac, rồi quay bộ mặt như quả dưa héo ra bốn phía, mụ dộng chiếc chổi bay Wind XP mới cáu xuống sàn nhà làm phát ra những tiếng lịch kịch để gây chú ý. Suku cười thầm, biết chắc mụ tới đây bằng phép độn thổ – mụ cố tình xách theo cây chổi xịn nhất trong cửa tiệm chẳng qua để tranh thủ quảng cáo trước đám đông.
– Trước tiên ta muốn hỏi các nhà thông thái ngồi đây, là không biết trong các vị có ai hành nghề y hay không? – Mụ Kibo nhe hàm răng vàng khè, cất giọng chua lét hỏi như gây sự.
– Bà Kibo ơi, bà có thắc mắc hay tâm sự gì cứ nói đại ra đi. – Một lão phù thủy mặt mày gồ ghề ngồi ở hàng ghế trên cùng la lớn, tay quơ qua quơ lại chiếc tẩu thuốc dài sọc trên tay. Lão nói tiếp bằng giọng đã có vẻ bực mình – Đã vào được cái cửa tiệm này rồi, ai cũng là thần y hết á.
Cả đống tiếng nhao nhao phụ họa:
– Đúng rồi đó. Bà nói lẹ lên đi, bà Kibo.
– Bà già lẩm cẩm ơi, bà không nói ra thì ai mà biết bà muốn gì.
Đôi mắt mụ Kibo lóe lên khi nghe hai chữ “lẩm cẩm” nhưng rồi mụ lập tức cụp mắt xuống, rõ ràng là mụ cố giữ cho mình đừng nổi điên.
– Như thế này này, – mụ hít vô một hơi thiệt sâu để lấy bình tĩnh, chậm rãi nói tiếp – ta rất thích uống nước dâu pha đường…
Giọng lếu láo khi nãy lại chen ngang:
– Bà già ơi, đó là chuyện riêng của bà. Tôi thích uống bia Concop mà tôi có khoe nhặng xị ra đâu.
Như không nghe thấy tên phá bĩnh, mụ Kibo vẫn tiếp tục kể lể:
– Mỗi tuần ta uống nước dâu pha đường ít nhất hai lần.
– Và bà muốn bọn ta chỉ cho bà cách pha chế như thế nào để uống xong có thể trẻ lại hai mươi tuổi phải không? – Vẫn giọng khi nãy.
– Ta không cần tuổi trẻ, nhất là thứ tuổi trẻ ngu ngốc và hỗn láo như ngươi. – Mụ Kibo rít lên, đã nhận ra cái giọng phá đám nãy giờ là của một gã thanh niên – Ta chỉ muốn vị nào trả lời giùm ta là nước dâu pha đường có chứa độc tố gì mà hôm nào uống xong một cốc thì ngày hôm sau con mắt ta lại đau?
Mụ dộng cây Wind XP xuống sàn một cái “kình”, cất cao giọng:
– Theo thông lệ, 20.000 năpken cho kẻ nào giúp ta gỡ được bối rối trong lòng…
Nói xong, mụ Kibo bước lại chỗ chiếc ghế đặt cạnh đó, ung dung ngồi xuống.
Giọng gã thanh niên lúc nãy lầm bầm:
– Có 20.000 năpken mà cũng làm tàng.
Trong khi đám phù thủy trong phòng xôn xao ngoảnh tới ngoảnh lui, bàn cãi ỏm tỏi và cửa tiệm của lão Luclac đã bắt đầu trông giống một cái trại vịt, Păng Ting níu tay Suku, hỏi nhỏ:
– Nước dâu pha đường chứa độc tố gì vậy hả nhóc?
– Hổng có độc tố gì hết á. – Suku lắc đầu
– Thế sao con mắt mụ Kibo lại đau?
– Ai mà biết. – Thằng oắt nhún vai, giọng bực bội vì bất lực.
Mua vẫn nhớn nhác quét mắt quanh phòng, không để tâm lắm đến thắc mắc của mụ Kibo. Từ khi bước vào phòng đến giờ, nó luôn lưu tâm tìm xem pháp sư K’Tul đang lẫn vào đâu giữa cả đống người nhưng vẫn không phát hiện ra. Mua lo ngay ngáy, đôi khi nó có cảm giác ông nấp ở một chỗ nào đó và đang kín đáo quan sát tụi nó và ý nghĩ đó khiến nó muốn khuỵu chân xuống.
Lão phù thủy mặt mày nổi cục ngồi ở hàng ghế đầu bất thần lên tiếng:
– Có lẽ phải chúc mừng bà thôi, bà Kibo. Xem tình hình bữa nay, chắc là bà không phải tốn 20.000 năpken rồi.
– Ông nói sao? – Mụ Kibo kêu lê