
ọn ngó ra, thấy Suku và Păng Ting đang lục tục nối bước đi vào.
Suku hất mớ tóc rêu lòa xòa trước trán, đảo mắt ngó quanh, cuối cùng tia nhìn dừng lại trên mặt Nguyên:
– Đó là chưa kể, theo như những gì em biết được, trùm Bastu hiện đang ở rất xa.
K’Tub dài môi ra:
– Lại nghe lén ông mày chứ gì!
Êmê chợt buông một tiếng thở dài:
– Lạ thật. Tụi mình đã trở về đây một tuần rồi mà vợ chồng cậu K’Rahlan chẳng thấy đâu. Không lẽ…
Êmê bỏ ngang câu nói gở, nhưng vẻ mặt hoang mang của nó khiến Suku không thể không lên tiếng:
– Chị yên tâm đi, chị Êmê. Vợ chồng thủ lĩnh K’Rahlan chưa quay lại lâu đài có lẽ do bận chuyện gì đó. Với trình độ của họ, nếu không thắng được trùm Bastu họ cũng không để cho hắn dễ dàng hãm hại đâu.
Păng Ting cất giọng phấn khích, ánh mắt chạy qua chạy lại giữa Nguyên và Kăply:
– Thế hai anh có định giúp Cục an ninh truy nã tên tội phạm kia không? Em nghĩ sau khi ăn được quả táo vàng…
– Đó không phải là nhiệm vụ của chiến binh giữ đền, Păng Ting à. – Nguyên ngắt lời bạn – Cách đây ba ngày, thầy Haifai đã nói chuyện với tụi anh rồi. Thầy bảo thầy hiệu trưởng dặn tụi anh nếu không thực cần thiết thì không được can thiệp vào vụ lộn xộn này, đó là chuyện của Cục an ninh.
– Nhưng bây giờ thì em thấy quá sức cần thiết rồi đó, anh K’Brăk. – K’Tub ré lên, tức tối – Lão Eakar đã lôi trường Đămri vào cuộc. Có nghĩa là ngay cả tụi mình cũng bị Cục an ninh đặt dấu hỏi. Em nghĩ, để tự vệ, anh bắt buộc phải ra tay…
– Đừng đẩy vấn đề đi quá xa như thế, K’Tub. – Nguyên khụt khịt mũi, nó cố nặn một vẻ mặt bình thản nhưng giọng nói lại không giấu được nỗi lo lắng – Nhưng dẫu sao thì những tuyên bố của thám tử Eakar cũng sẽ dấy lên trong trường một bầu không khí hoang mang và nghi kỵ, mà điều đó thì thiệt là tệ hại!
Cả đống ánh mắt đổ dồn vào Nguyên, có vẻ bọn trẻ cảm thấy sự việc bắt đầu trở nên nghiêm trọng:
– Vậy tụi mình phải làm sao há?
Nguyên lướt mắt qua những gương mặt căng thẳng của tụi bạn, cảm thấy tự mình cũng không biết phải làm sao. Cuối cùng nó mừng rỡ nghĩ ra một cách. Cách đơn giản nhất:
– Ngày mai anh và K’Brêt sẽ đi gặp thầy N’Trang Long.
Chương 2
THẦN CHÚ SỐ CHÍN RƯỠI
Nguyên trừng mắt nhìn Kăply, khi chỉ còn hai đứa trong phòng, hỏi bằng giọng đe dọa:
– Nói thật đi! Khi nãy mày rủ Mua đi đâu?
– Mày cũng biết rồi mà. – Kăply nhăn nhó – Tụi tao đi ăn chả cá chỗ cổng trường…
– Quầy chả cá của Y Sai chỉ là điểm hẹn. – Nguyên chặn ngang họng Kăply bằng câu nói chắc nịch như thể nó đi guốc trong bụng thằng này – Tao hỏi sau đó kìa. Sau đó tụi mày đi đâu?
– Đi thẳng về đây chứ đi đâu.
Nguyên nheo nheo mắt:
– Thế tụi mày không rẽ qua đường Chifichoreo như dự tính à?
Như bị rắn mổ, Kăply bắn lên khỏi tấm nệm, miệng há hốc:
– Sao mày biết tụi tao định rẽ qua đường Chifichoreo?
– Đơn giản thôi. – Nguyên mỉm cười với cái vẻ rất ư là đại ca – Vì tiệm Những Dấu Hỏi mà mày và Mua lạc vào hôm nọ đã xuất hiện trên chính con đường này.
Đang nói, Nguyên thoắt nghiêm mặt lại, vẻ tươi cười biến mất:
– Nói đi! Mua có thắc mắc gì không?
– Không.
– Nó không hỏi mày đi tìm tiệm Những Dấu Hỏi làm gì à?
– Tao nói là tao tò mò.
– Hừm, mày phải hết sức thận trọng đó, Kăply. Tao không nghĩ sau khi ăn được quả táo vàng, mày có thể tự cho phép mình làm những chuyện động trời như thế này mà không cần hỏi qua ý kiến tao.
– Tao biết.
– Mày chẳng biết cái cóc khô gì hết. – Nguyên nổi cáu – Đối đầu với ông K’Tul thực ra còn phức tạp và nguy hiểm hơn là đối đầu với trùm Bastu cả ngàn lần.
– Tao biết mà. – Kăply cười khổ – Vì ông K’Tul dù sao cũng là ba của K’Tub và là cậu của Êmê.
Nguyên gầm gừ:
– Thế mà khi nãy suýt chút nữa mọi bí mật đã tung tóe ra hết. May mà Mua không nhắc gì đến chuyện này.
– Mua không biết người đàn ông ra giải thưởng 100.000 năpken hôm nọ là ông K’Tul. – Kăply phân trần bằng giọng khào khào như hết hơi.
– Đồ ngu! – Nguyên rít qua kẽ răng – Hôm đó thì nó không biết, nhưng tới đây chơi hoài thế nào chẳng có ngày nó giáp mặt với ổng. Mày có hình dung chuyện gì sẽ xảy ra khi Mua nhận ra ông K’Tul không?
Kăply chìa bộ mặt xanh mét vào mắt bạn, không nói được tiếng nào.
– Chắc chắn nó sẽ rú lên! – Nguyên nhếch mép – Nó sẽ hào hứng nhắc lại chuyện nó và mày chui vô tiệm của lão Luclac. Nó sẽ khoe chuyện hai đứa nhìn thấy ông K’Tul trên sân khấu. Mày thử bắt cái đầu của mày tưởng tượng đi: Ông K’Tul sẽ làm gì khi ổng hay được bí mật của ổng bị người khác khám phá?
Ngực Kăply không ngừng phồng lên xẹp xuống theo từng câu nói của Nguyên. Đến câu cuối cùng thì nó gần như không thở được nữa. Nó nhìn sững Nguyên, ngực hóp lại, mồ hôi túa ra dầm dề như vừa bước ra từ phòng xông hơi.
Như để làm cho Kăply sụm bà chè luôn cho rồi, Nguyên hừ giọng, lạnh lùng:
– Đó là chưa kể, ổng ở sát rạt bên cạnh mình. Đương đầu với ổng tức là đương đầu với một họng súng đang chĩa vào be sườn, trong hoàn cảnh đó liệu tao và mày có thoát chết được không?
– Tao hiểu rồi. – Mãi một lúc Kăply mới tìm lại được tiếng nói – Ngày mai tao sẽ dặn Mua thiệt kỹ lưỡng.
Nguyên dứt tóc theo thói qu