
ng đầu lên nhưng cổ nó đột ngột trở nên yếu đuối như làm bằng cao su.
– K’Brêt không cố ý, thưa thầy. – Nguyên bênh bạn – Tại thằng Amara ăn nói mất dạy…
– Con mà cũng nói vậy sao, K’Brăk? – Thầy N’Trang Long nghiêm giọng – Hậu duệ của thủ lĩnh Ánh Sáng mà cũng nghĩ rằng nhiệm vụ của chiến binh giữ đền là đối phó với những kẻ ăn nói mất dạy sao?
Thầy khẽ nhún vai:
– Hơn nữa, tụi con phải biết năng lượng pháp thuật của tụi con hiện nay đang ở mức nào chớ. Dĩ nhiên những đại phù thủy có trình độ cao, như thầy Akô Nô chẳng hạn, vẫn có thể tự làm biến mất năng lượng khi cần, chớ tụi con thì còn lâu.
Hèn gì thầy Akô Nô trình độ siêu đẳng như vậy mà ổng vẫn đánh lộn thoải mái với học trò! Kăply gật gù nhủ bụng và vểnh tai nghe tiếp:
– Cho nên ta cần phải nghiêm khắc nói với hai đứa con rằng: từ giờ phút này trở đi, tụi con không được vung tay múa chân với bất cứ đứa bạn nào trong trường, nhớ chưa?
– Dạ nhớ. – Nguyên và Kăply rập ràng đáp.
Bây giờ thì Kăply đã có thể ngước mặt lên và điều đầu tiên nó nhìn thấy là ánh mắt ấm áp của thầy hiệu trưởng. Thầy trở lại giọng vui vẻ:
– Hôm nay ta muốn gặp tụi con thiệt ra cũng không phải vì những chuyện nhí nhố đó đâu.
– Chắc là thầy muốn giao nhiệm vụ cho tụi con? – Nguyên vọt miệng.
– Con nói đúng chóc rồi đó, K’Brăk. – Thầy N’Trang Long tươi cười, và thầy bày tỏ sự hài lòng của mình bằng cách vừa nói vừa nhịp tay lên bàn theo thói quen – Nói thiệt thì trình độ của tụi con hiện nay vẫn chưa đương đầu nổi với trùm Bastu đâu. Nhưng có cái hay là trình độ chiến đấu thì chưa bằng nhưng trình độ bỏ chạy thì có thừa. Tụi con lại có hai hạt táo hộ mạng nên ta cũng rất yên tâm.
Nguyên và Kăply dán mắt vào chòm râu quai nón của thầy như dán vào cái rađiô đang phát tin dự báo thời tiết.
– Sắp tới, vợ chồng K’Rahlan – Ka Ming và Ka Lên trở về, tụi con sẽ có thêm sự che chở đáng tin cậy. Hừm, vì vậy bắt đầu từ hôm nay…
Nguyên và Kăply như ngừng thở khi biết thầy sắp nói tới chỗ quan trọng. Nhưng thầy N’Trang Long không nói ngay mà xoáy mắt vào mặt hai đứa trẻ, hạ giọng hỏi:
– Chắc tụi con đã nghe nói tới…
– Dạ, có nghe ạ. – Nguyên láu táu – Có phải thầy muốn nói tới báu vật gì gì đó ở lâu đài K’Rahlan không hả thầy?
– Chà, thằng nhỏ này. – Thầy N’Trang Long thốt lên khoái trá – Ta nghĩ ta đang định nói tới điều bí mật mà con vừa nói đó, K’Brăk à.
Nguyên liếm đôi môi khô rang:
– Thầy có biết báu vật đó là thứ gì không hả thầy?
– Ta không biết. Vì vậy mà tụi con phải đi tìm.
Hình ảnh ông K’Tul với những hành tung bí mật lập tức hiện ra trong óc Kăply và ý nghĩ phải quay trở lại cái tiệm Những Dấu Hỏi quỉ quái để thăm dò manh mối khiến nó muốn run lên.
– Vậy nha, tụi con!
Thầy N’Trang Long vui vẻ cất tiếng, không cho hai đứa học trò nghĩ ngợi thêm. Bao giờ tiễn khách trông thầy cũng hớn hở gấp bội lần đón khách, Nguyên và Kăply quá quen thuộc với điều đó nên tụi nó cũng chẳng buồn nấn ná, mặc dù cả đống thắc mắc còn chèn cứng trong đầu.
* * *
Nguyên và Kăply đụng đầu thám tử Eakar ngay tại ngã tư Brabun – Chifichoreo. Ông đứng nhấp nhổm trước cửa tiệm Cái Cốc Vàng của lão Bebet, gậy phép kẹp vô nách, dáng điệu có vẻ như chờ đợi hai đứa trẻ từ lâu.
– Ê, bọn ngươi theo ta vô đây làm vài cốc bia chơi!
Nguyên và Kăply vừa trờ tới, Eakar lật đật đưa tay ngoắt, miệng tía lia.
Nguyên ngước mắt nhìn lên, thấy trời đã ngả chiều, ở phương Đông lác đác vài vì sao mọc sớm, bụng đâm hoảng, không ngờ tụi nó ở trong văn phòng hiệu trưởng lâu như vậy.
– Cảm ơn ông, ông Eakar! – Nguyên lắc đầu quầy quậy – Nhưng tụi tôi phải về nhà rồi.
Thám tử Eakar bước ra khỏi mái hiên, đến sát bên bọn trẻ. Ông quét chòm râu dê ra phía trước thay cho cái bắt tay:
– Hé hé, vậy thì chúng ta nói chuyện vài câu chơi.
Không cần biết Nguyên và Kăply có đồng ý hay không, Eakar thản nhiên sánh vai cùng bọn trẻ, vừa đi vừa tò mò hỏi:
– Bọn ngươi vừa ở chỗ lão N’Trang Long ra phải không?
– Vâng. – Nguyên gật đầu, cảm thấy không cần phải giấu giếm.
– Thế lão gặp bọn ngươi để làm gì thế?
Kăply cười khảy:
– Tọc mạch là thói xấu đó, ông Eakar.
Nhà thám tử nhăn nhó, cằm nhô ra, bộ mặt trông như vừa bị Kăply vót nhọn:
– Sao nhóc ngươi khoái dạy đời thế, K’Brêt?
Mặt Kăply sa sầm:
– Tôi đâu có khoái dạy đời nhưng tại ông cứ khoái chõ mũi vô chuyện thiên hạ.
– Chẳng có chuyện gì đặc biệt đâu, ông Eakar. – Nguyên nói như xả van, cố xì bớt bầu không khí căng thẳng – Tụi tôi đánh nhau trong lớp nên bị giải lên văn phòng hiệu trưởng thôi.
Rõ ràng thám tử Eakar không tin lời Nguyên mảy may. Ông nhìn thằng oắt qua khóe mắt:
– Chỉ đơn giản thế thôi à?
– Đơn giản thế thôi.
Eakar nhếch mép:
– Ta không tin.
– Tin hay không là chuyện của ông. – Kăply gầm gừ – Tụi tôi đâu có cần phải làm mọi cách để ông tin.
Eakar thình lình hỏi:
– Thế bọn ngươi có gặp giáo sư Akô Nô ở chỗ lão N’Trang Long không?
– Có. – Kăply máy móc đáp, cầu cho nhà thám tử biến lẹ cho rồi.
– Có à? – Chòm râu Eakar vểnh lên – Giáo sư Akô Nô làm gì ở đó?
– Tụi tôi không biết. – Nguyên đáp nhanh, sợ Kăply lơ đễnh phun ra những t