Old school Easter eggs.
Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329441

Bình chọn: 7.5.00/10/944 lượt.

g ta mới lần đầu gặp Balibia thật, còn trước giờ chỉ gặp toàn Balibia giả?

Như để xác nhận sự phỏng đoán của bọn trẻ, gã Balibia xuất hiện trước phẫn nộ hét vang:

– Buriăk! Ta chỉ dẫn ngươi cách tu luyện bàn tay máu đâu phải để ngươi giả dạng ta mọi lúc mọi nơi hả?

– Ủa, – gã Balibia thứ hai, tức Buriăk, cười hềnh hệch – ta tưởng vụ này bọn ta đã thỏa thuận với nhau rồi kia mà. Ngay cả ngài cũng đồng ý là khi nào ngươi bận việc ta sẽ dùng thân phận tả hộ pháp…

– Câm mồm! – Balibia hét sùi bọt mép – Ta đang ở thù lù trước mặt ngươi đây mà ngươi còn muốn làm Balibia, thế là cái quái gì hả?

– Thôi được rồi. Hừ, ta nghĩ làm Balibia thì có gì là hay kia chớ.

Buriăk đấu dịu và cùng với câu nói, hình dáng hắn từ từ biến đổi, trong chốc lát đã hiện nguyên hình một con người nhỏ thó, da dẻ và quần áo mốc thếch, dơ hầy như một tên ăn xin, nhìn hắn bao giờ bọn trẻ cũng có cảm giác như nhìn qua một tấm kính bẩn. Chỉ có bàn tay máu là vẫn còn chập chờn trên đầu hắn.

Hắn chiếu ánh mắt đỏ rực vào Balibia, đanh giọng nói:

– Để ta giúp ngươi xóa sổ tên phản bội này!

Nhanh như chớp, bàn tay máu của hắn quật mạnh xuống đầu sứ giả Badd. Như đã đề phòng từ trước, hai quả cầu khác của Badd bay vụt lên, chặn bàn tay máu của Buriăk lại. Từ khi Buriăk xuất hiện, Badd không hề mở miệng để tập trung năng lượng cho cuộc tử chiến mà lão biết là rất gay go.

Quả như Badd lo lắng, lần này bốn quả cầu của lão không thể chống nổi hai bàn tay máu của Balibia và Buriăk, mắt lão trợn trừng khi thấy bốn quả cầu bị ép xuống từng tấc một.

Lại hai quả cầu nữa bay lên, rồi hai quả nữa, nhưng bọn trẻ thấy rõ Badd vẫn không sao lấy lại được thế cân bằng. Lão chỉ trì hoãn được sự thất bại nhưng không thể ngăn được sức ép càng lúc càng mãnh liệt của hai bàn tay máu lúc này bỗng nặng như hai quả núi.

Và đến khi thấy lão tung nốt hai quả cầu cuối cùng lên không mà vẫn không có vẻ gì sẽ cầm cự nổi với Balibia và Buriăk, vóc người gầy gò hom hem của lão rung bần bật như một cái que sẵn sàng gãy ngang bất cứ lúc nào, bọn Kăply bắt đầu cảm thấy hoang mang.

Êmê ném cho Nguyên một cái nhìn u ám:

– Badd có sẽ lật ngược tình thế được không, anh K’Brăk?

Câu hỏi của Êmê như cái kẹp dây phơi, kẹp chặt đôi môi Nguyên lại. Nó lúng túng đánh mắt sang Suku.

Bắt gặp cái nhìn dò hỏi của Nguyên, thằng oắt thở một hơi dài thượt:

– Badd coi như tiêu tùng rồi. Khi Balibia và Buriăk liên tay, nhất là cùng sử dụng bàn tay máu, ở xứ Lang Biang này chỉ có các đại phù thủy như thầy N’Trang Long hay thầy Akô Nô họa may mới chống cự nổi.

K’Tub nhíu mày:

– Thế sao khi nãy lão Badd chỉ cần hai quả cầu đã có thể đánh lui được bàn tay máu của Balibia?

Suku nhìn K’Tub bằng ánh mắt của thầy giáo nhìn đứa học trò chậm hiểu:

– Bởi vì lúc đó toàn bộ năng lượng của lão dồn cả vào hai quả cầu. Bây giờ nhìn bề ngoài, chúng ta thấy lão huy động đến mười quả cầu, chia ra chống đỡ mỗi bên năm quả, tưởng là mạnh hơn, trong khi thực ra sức mạnh của năm quả bây giờ chỉ ngang với một quả hồi nãy thôi.

Tràng cười đắc ý của tả hộ pháp Balibia cất lên cắt ngang tiếng thì thầm của bọn trẻ:

– Ha ha ha. Đến lúc này mà ngươi còn chưa chịu đưa hai quả táo ra để chuộc mạng mình sao?

Êmê nhìn ra, thấy lão Badd tóc tai rối bù, hơi thở gấp và cạn, như sắp đứt hơi tới nơi. Nó nôn nóng lướt mắt qua tụi bạn:

– Hay chúng ta cùng xông vào giúp lão Badd một tay!

– Việc quái gì phải giúp lão, chị Êmê! – K’Tub phản đối – Bộ chị quên lão là thủ phạm hãm hại ba mẹ anh K’Brêt rồi sao?

– Bây giờ không phải là lúc nhắc đến chuyện đó, K’Tub. – Êmê tặc lưỡi – Chúng ta phải nghĩ đến việc đoạt lại hai quả táo vàng đã!

– Đồ ngu! – Bọn trẻ cãi nhau chưa ngã ngũ, đã nghe lão Badd quát ầm – Tụi bay muốn chết hết cả lũ hay sao mà định xông vào!

Bọn trẻ ngớ ra, không ngờ lão Badd đang chống đỡ cật lực với đối phương mà vẫn nghe thấy những gì tụi nó nói tận đằng xa. Tụi nó chưa hết ngạc nhiên, bỗng nghe Badd quát tiếp:

– Đón lấy này!

Hai chấm màu vàng thình lình vọt ra khỏi tay lão, bay vèo về phía bọn Kăply. Lão Badd nhanh, Balibia còn nhanh hơn. Như đã đoán ra hành động này của Badd từ trước, hắn quơ tay một cái, bàn tay máu trên không đột ngột dài ra, chụp xuống hai quả táo.

Ngay lúc đó, tất cả những người ở hiện trường chợt thấy mắt mình hoa lên. Một tấm lưới bạc không biết từ đâu bay tới, cuộn lấy hai quả táo. Tả hộ pháp Balibia ré lên thảng thốt khi bàn tay máu của hắn vừa chạm vào tấm lưới bạc đã văng ngược trở lại như chạm phải vách sắt:

– Thần chú kim cương!

* * *

Một bóng người đứng sững ở bìa rừng không biết từ lúc nào. Căn cứ vào vóc dáng tầm thước, chiếc áo chùng màu mỡ gà khoác bên ngoài và tấm sa mỏng màu xanh ngọc che ngang mặt, bọn trẻ khiếp hãi nhận ra đó là trùm Hắc Ám. Cả bọn bất giác thối lui một bước, cả người tê dại như vừa bị ai đóng một cây cọc xuyên từ đỉnh đầu đến gót chân. Kăply cảm thấy đầu óc mình lúc này rất giống một miếng bọt biển thấm đẫm nỗi kinh hoàng mà nó không biết làm cách nào để vắt cho khô. Điều duy nhất mà nó có thể làm trong lúc này là bước lui một bước, đứn