
ống của nó khiến cả đám bất giác thót bụng lại.
– Kỳ lạ thiệt! – Tam tặc lưỡi – Đáng lẽ tao phải trơ ra mới đúng.
Nó chìa chiếc gương soi trong tay ra, mặt nhăn như bị:
– Tụi mày coi nè. Đang lúc thập tử nhất sinh mà thằng Suku lại đưa lộn cho tao cái kiếng này, có chết không chớ!
– A, em hiểu rồi! – Suku bất thần reo lên – Con basilic đã bị hóa đá! Nó đã tiêu tùng rồi!
– Nó đã hóa đá? – Tam trố mắt nhìn thằng oắt.
– Đúng vậy, anh Tam! – Suku huơ tay đầy kích động – Khi nãy lúc con basilic phóng tới, em thấy anh đưa cái kiếng này lên che mặt, đúng không?
– Ờ… ờ…
– Và anh đã quay mặt kiếng ra ngoài?
Tam gãi cổ, ngơ ngác:
– Cái đó thì anh… không nhớ.
– Chắc chắn là như vậy. – Suku hăng hái – Con basilic đã nhìn vào gương và bị chính ánh mắt của mình trong gương làm cho hóa đá.
Păng Ting ngẩn ngơ:
– Có nghĩa con basilic bị hóa đá là do chính nó đã nhìn vào mắt nó?
– Đúng là vậy đó, chị Păng Ting. – Suku cười khì khì – Không ngờ em đưa lộn kiếng cho anh Tam mà lại hóa hay!
Không đứa nào nghĩ cuộc đối đầu với con basilic lại kết thúc theo cái kiểu hổng giống ai như vậy. Tụi Êmê chưa kịp tung ra câu thần chú nào (tất nhiên là không tính hai câu thần chú lôm côm của Suku) thì con rắn vipe đã banh ta lông.
– May thiệt tình! – Kan Tô chép miệng, tay không ngừng chùi mồ hôi trán.
Tam ngó quanh, nơm nớp:
– Nhưng còn sứ giả thứ hai của trùm Hắc Ám. Chẳng lẽ hắn không hay con basilic đã bị ngủm?
Lời nhắc nhở của Tam khiến cả bọn nháo nhác.
– Ờ há. – K’Tub nói, môi giần giật – Chúng ta còn chưa chạm trán với Basil.
– Ê, nhìn con basilic kìa!
Tiếng Bolobala vang lên đầy sửng sốt khiến cả bọn nhảy phắt ra sau, tim dộng binh binh.
Con basilic trước mặt đang động đậy khiến cả đống cẳng chân run bắn. Hổng lẽ nó không bị tác động bởi ánh mắt chết chóc của chính nó như Suku suy luận? Nguyên thấp thỏm nghĩ, đầu nhẩm lại mấy câu thần chú chiến đấu thầy Haifai đã dạy, hoàn toàn thiếu tự tin.
Trước vẻ mặt căng thẳng của bọn trẻ, con basilic không ngừng biến đổi: nó ngắn dần lại từng tấc một, lớp da nứt ra từng mảng, rụng lả tả. Ở trên đầu, cái mào hóa thành những lọn tóc xanh, cặp cánh biến thành hai tay, còn chỗ lẽ ra là cái đuôi bây giờ đột nhiên xuất hiện hai cẳng chân.
Cái quái gì thế nhỉ? Nguyên nhìn chằm chằm vào sự biến dạng kỳ dị của con rắn, hoang mang nhủ bụng. Trong nháy mắt, không còn con basilic nữa, thay vào đó là một mụ già da dẻ nhăn nheo, cặp mắt ti hí với sống mũi gồ cao đang đứng trong tư thế chồm người lên như định phóng tới.
– Mụ chính là Basil. – Suku nhẹ thở ra.
Tam há hốc miệng:
– Sứ giả thứ hai của trùm Hắc Ám đây ư?
Nguyên gật đầu đáp thay Suku:
– Mụ không nuôi con basilic nào hết, Tam à. Con basilic tác oai tác quái lâu nay là do chính mụ hóa ra.
Suku rùng mình:
– Basil là một trong rất ít các siêu phù thủy có khả năng hóa thú. Thiệt không ngờ.
– Chào các con. – Tiếng một người đàn ông vọng tới từ rất gần, giọng vô cùng hoan hỉ – Con quái vật kinh tởm kia đã chết ngắc rồi phải không?
Bọn trẻ giật mình quay lại, thấy hai người đàn ông đang tiến về phía tụi nó, giật mình thêm cái nữa khi nhận ra đó chính là hai pho tượng anh em sinh đôi tụi nó nhìn thấy khi nãy trên đường đi.
– Đừng trố mắt lên như thế chớ. – Một trong hai người đàn ông tươi cười – Hổng lẽ tụi con không biết khi con basilic tiêu đời, những nạn nhân của nó sẽ trở lại bình thường sao!
– Đúng như thế đấy. – Một cặp vợ chồng đi tới, cũng là cặp vợ chồng mà bọn trẻ đã nhìn thấy, và người vợ hân hoan bổ sung – Chúng ta đã đóng băng bao nhiêu năm nay rồi, tưởng không thể nào quay lại thế giới này nữa chớ.
Người chồng quẹt tay lên pho tượng đá của Basil:
– Ta biết mụ từ thời đi học. Có thể nói mụ là một phù thủy thiên tài nhưng bản chất mụ nham hiểm, rắn rết, luôn luôn bị cái Ác mê hoặc. Chính trùm Hắc Ám cũng kiêng nể mụ mấy phần.
Chung quanh chỗ bọn trẻ chẳng mấy chốc đã đầy nhóc người. Những nạn nhân của sứ giả Basil hồi sinh cùng một lúc từ khu vườn tượng và từ vô số các lối đi, các ngóc ngách, các hẻm khuất của thung lũng Plei Mo rộng lớn, tất cả bọn họ nhanh chóng đổ ra, già trẻ trai gái, tất cả cùng gào thét, hò reo, ríu rít kêu con gọi mẹ, tay bắt mặt mừng, náo động cả một góc trời.
Giữa vô vàn tiếng hỏi han, trầm trồ chen lẫn tiếng chửi rủa và kể tội Basil, tóm lại là trong cái cảnh nhí nhố ồn ào đinh tai nhức óc đó, không đứa nào trong bọn nhìn thấy thằng Tam lẻn đi. Chỉ đến khi nó vẹt đám đông và xuất hiện với vẻ mặt tươi roi rói bên cạnh một người đàn ông mặt mày thanh tú và xanh xao giống hệt nó, tụi bạn mới biết là nó đi tìm ba nó.
– Đây là ba tôi. – Tam chỉ tay vào ba nó, giới thiệu, mặc dù nó biết là tụi bạn đã biết thừa. Đang nói, Tam bỗng rơm rớm nước mắt – Tôi không biết nói gì để cảm ơn… cảm ơn…
Kan Tô cúi đầu chào ba thằng Tam rồi quay sang nó, mỉm cười:
– Mày lớn tồng ngồng rồi, Tam à. Nín đi!
Bolobala đặt tay lên tay Tam:
– Chúc mừng bạn. Đúng ra thì chính tôi phải cảm ơn bạn về những ngày qua…
Ba thằng Tam trìu mến nhìn bọn trẻ, giọng rưng rưng:
– Bác và