
đó diễn ra có đúng như nó nghĩ không.
Nhưng bây giờ thì Nguyên đâm sợ hãi khi nghĩ đến chuyện quay về làng. Nó sợ mẹ của Kăply sẽ không chịu đựng nổi khi thấy nó lếch thếch quay về với cái xác lạnh giá của con bà trên tay. Mà nếu Kăply chết rồi thì mình còn quay về làm gì nữa? Nguyên lẩn thẩn nghĩ, nước mắt lại ứa ra.
– Rẽ phải, các con. – Tiếng một người đàn ông nói – Rẽ phải là ra khỏi cái thung lũng thổ tả này.
Nguyên không biết đó là tiếng nói của ai, cứ theo âm thanh lăn tăn trong tai mà liêu xiêu quẹo sang con đường nhỏ kế hồ nước phủ đầy hoa tím.
Đầu óc trống rỗng, nó cũng không nhớ là nó đã ra khỏi thung lũng Plei Mo như thế nào, chỉ biết khi ngẩng đầu nhìn lên, nó ngẩn ngơ thấy bầu trời như thấp xuống, những đám mây xỉn màu vì phản chiếu những vách đá đen bên dưới và nó như nghe rõ tiếng nước réo ùng ục trong bụng những đám mây.
Lát sau thì mưa xuống.
CHƯƠNG 16
CHIẾC MẶT NẠ THẦN HỘ MỆNH
Mưa rất lớn, chẳng mấy chốc làm xuất hiện những con suối nhỏ róc rách giữa các khe đá. Nhưng bất chấp mưa quất rát mặt rát mày, đám người hồi sinh từ những pho tượng vẫn nôn nao trở về nhà. Một số độn thổ, số khác đi bằng chổi bay, còn một số đông hơn sẵn sàng rảo bước trong mưa để được xúc động nhìn ngắm cảnh vật dọc đường đi.
Ba thằng Tam kéo tay nó:
– Về thôi, con.
– Ba về trước đi. – Tam gỡ tay khỏi tay ba nó – Con phải đi cùng các bạn.
Nguyên quay nhìn Tam, nghiêm mặt:
– Mày về đi, Tam.
– Không. – Tam nghiến răng – Tao không về.
– Nhưng tao không muốn mày đi theo. Cả Kan Tô, Bolobala và Mua nữa. Tất cả về hết đi!
– Bạn nỡ đuổi tôi sao, K’Brăk? – Mua mếu xệch miệng, mắt đã ngân ngấn nước.
– Ờ. – Nguyên sầm mặt – Các bạn đi theo chỉ tổ vướng chân vướng tay. Về đi!
Như bị đấm vào mặt, tụi thằng Tam ngẩn người ra. Tụi nó không bao giờ nghĩ Nguyên có thể nặng lời với tụi nó như vậy. Ngay cả đám Suku, Păng Ting, Êmê và K’Tub cũng hết sức ngỡ ngàng. Chắc K’Brăk quá đau thương trước cái chết của đứa em họ nên phát khùng rồi! Păng Ting buồn rầu nghĩ, không biết phải can thiệp như thế nào cho Nguyên đừng làm ầm lên.
– Đi đi! – Nguyên quát lên khi thấy tụi thằng Tam vẫn đứng đực ra đó – Tôi không muốn nhìn thấy một ai trong các bạn nữa!
– Vậy thì về thôi, con. – Ba thằng Tam dịu giọng nói với con trai và ông lại nắm lấy cánh tay đang run bần bật của nó.
Mặt Tam tím bầm, nó nói, giọng lẩy bẩy:
– Về thì về! Mày đừng quên là do mày đuổi tao đó nha, K’Brăk.
– Anh K’Brăk, anh làm gì vậy? – K’Tub kêu lên.
– Anh làm gì mặc anh, K’Tub. – Nguyên nhếch mép nhìn K’Tub qua khóe mắt – Nếu em muốn thì em cũng có thể về luôn. Nói thiệt thì anh đâu có cần em trong chuyến đi này.
Trong một giây, K’Tub có cảm giác Nguyên đang ném vào đầu nó cả chục mũi tên tẩm thuốc độc – thứ thuốc độc được pha chế từ sự hằn học mù quáng, không thể nào hiểu nổi. Nó giật lùi liên tiếp hai, ba bước, giương mắt ra nhìn Nguyên, miệng há hốc:
– Anh vừa nói gì vậy, anh K’Brăk?
Nguyên lạnh lùng:
– Anh nói là anh không cần em, K’Tub. Nếu tiếp tục đi theo, em sẽ là một gánh nặng cho anh.
Mặt K’Tub như bị ai kéo lệch đi. Nó đã toan nhảy bắn lên nhưng trong tích tắc cuối cùng, nó ghìm người lại được, giọng đột nhiên ráo hoảnh:
– Được lắm! Em về đây, chúc anh đi đường bình an nha!
Nói vừa dứt câu, K’Tub xoay lưng đi thẳng một mạch. Phía sau, hai cha con thằng Tam ngần ngừ một thoáng rồi quay mình lẽo đẽo đi theo. Mua và Bolobala cũng lần lượt bỏ đi sau khi ném cho Nguyên một cái nhìn phiền muộn. Cuối cùng là Kan Tô. Trước sau nó tuyệt nhiên không hé môi, chỉ khẽ lắc đầu rồi gượng gạo lê bước theo những kẻ thất sủng.
– Chậc. – Păng Ting nhún vai khi tụi thằng Tam đã khuất sau bụi cây xanh – Cứ như địa ngục vừa trút lên đầu mình.
Nó nhìn Nguyên, cay đắng:
– Tại sao anh lại thổi phồng cơn giận lên một cách quá đáng như vậy, anh K’Brăk? Hổng lẽ anh muốn bạn bè phải học cách coi anh là người tính khí thất thường?
– Anh phải làm như vậy, Păng Ting à. – Nguyên cúi xuống cái xác Kăply đang dần trĩu nặng trên tay, giọng buồn rười rượi – Một người bỏ mạng đối với anh đã quá đủ rồi. Nếu có một ai đó ngã xuống nữa, trái tim anh sẽ không chịu đựng nổi.
Cơn bão trong lòng Păng Ting lập tức nguội ngắt. Nó ngơ ngác nhìn Nguyên, giọng xúc động:
– Anh K’Brăk…
– Đi thôi! – Nguyên chép miệng – Anh hy vọng bạn bè sẽ hiểu ra và tha thứ cho anh…
Nhưng Nguyên vừa cất bước đã phải đứng khựng lại.
– Tụi tao đã tha thứ cho mày rồi, K’Brăk.
Tiếng thằng Tam thình lình vọng ra từ sau một bụi cây và liền theo câu nói, nó cùng Bolobala, Mua, Kan Tô và K’Tub lơn tơn vạch lá chui ra.
– Hì hì, anh K’Brăk. – K’Tub khoe bộ mặt tươi hơn hớn – Thoạt đầu thì em tức sôi thiệt, nhưng rồi cảm thấy hành động của anh phi lý quá, em chợt nghĩ hay là anh cố tình giăng một cái bẫy…
Tới lượt mặt Nguyên biến dạng. Sự thất bại trong việc cố gắng tạo ra một hình ảnh khó ưa trước mắt tụi bạn làm mặt nó nhăn nhúm như một tờ giấy bị ai vò. Nó nhìn Tam, méo mó hỏi:
– Ba mày đâu rồi?
– Ba tao về trước rồi. – Tam nhe răng cười – Ổng nhớ mẹ tao.