
, Suku. – Thầy N’Trang Long nhẹ nhàng đính chính – Đơn giản là lúc câu chuyện này xảy ra, Bastu chưa đặt ra chức vị sứ giả.
Trong tấm gương đồng, Bastu lại nói, giọng êm ái đến khó tin:
– Khó khăn lắm ta mới chộp được ngươi. Và ngươi biết rõ là ta không thể buông tha ngươi mà, đúng không Yan Dran?
Yan Dran ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Trùm Bastu nheo nheo mắt:
– Ngươi biết tại sao ta phải quyết hạ sát ngươi chứ?
Yan Dran lại gật đầu.
Ánh mắt trùm Bastu bám cứng gương mặt của Yan Dran:
– Có nghĩa là ngươi cũng biết làm sao để ta từ bỏ ý định đó chứ?
Thay vì gật đầu, lần này Yan Dran khua thanh gươm trên tay, nhếch mép khẳng khái:
– Đừng hòng lung lạc ta, Bastu! Ta đã sẵn sàng mang theo bí mật của ta xuống lòng đất.
– Tiếc thật! – Trùm Bastu chép miệng, hắn nhìn Yan Dran bằng ánh mắt xót thương như nhìn một người đang giãy chết – Một tài năng hiếm có như ngươi mà bỏ mạng quá sớm quả là đáng tiếc.
– Chẳng có gì là đáng tiếc. – Yan Dran hừ mũi – Ta sẽ có dịp gặp lại Niê Blô.
– Gã đội trưởng tuần tiễu lâu đài Sêrôpôk không thể sánh được với ngươi. Gã chết thì chỉ như một con giun. Còn ngươi thì khác. Nhất là Yan Jik rất cần ngươi. Ta nghe nói chú nhóc đó rất thông minh…
Câu nói của trum Bastu khiến gương mặt của Yan Dran đột nhiên co rúm, cánh tay cầm gươm run lẩy bẩy.
– Yan Jik tuy còn bé nhưng dường như đã học được không ít tài nghệ của ngươi… – Trùm Bastu nói chậm từng tiếng, vừa nói vừa thú vị thưởng thức nỗi đau đớn trên mặt đối phương – Ngươi chết, nó sẽ trở thành đứa bé mồ côi…
– Câm miệng!
Yan Dran hét lên một cách điên cuồng và từ mũi gươm của ông, một bầy ngựa cuồn cuộn phóng ra như khói và phi thẳng vào trùm Bastu.
Bọn trẻ nhìn không chớp mắt cảnh tượng trước mặt, trống ngực đánh binh binh, trong lòng không còn ao ước nào hơn là mong cho trùm Hắc Ám bị bầy ngựa xéo nát cho rồi.
Kăply thấy rõ trùm Bastu khẽ hất tay ngay lúc con ngựa đầu tiên chạm tới vạt áo choàng của hắn và trong khi nó trố mắt chờ xem cánh tay của Bastu bị đập nát như thế nào thì một tiếng “bụp” khe khẽ vang lên và ngay lập tức bầy ngựa biến mất.
– Cái trò chơi của ngươi trông cũng ngộ nghĩnh đấy, Yan Dran. – Trước vẻ mặt chảy dài của bọn Kăply, tiếng cười của trùm Bastu bay ra từ sau chiếc khăn che mặt – Ngươi còn trò gì hay hơn không?
Gương mặt Yan Dran lúc này trông lầm lỳ phát sợ. Không nói không rằng, ông một lần nữa vung thanh gươm tới trước, miệng nhẩm đọc thần chú. Lần này phóng ra từ đầu mũi gươm là một con rồng khổng lồ với những chiếc vảy bạc lấp lánh trong ánh nắng, trông chói mắt như những tấm kiếng phản quang. Kăply nhận ngay ra đó là con rồng mà thằng K’Brăk từng vẽ. Con rồng quẫy mình trên không một cách kịch liệt rồi hung hãn lao về phía trùm Bastu, miệng không ngớt phun ra từng khối cầu lửa đỏ rực khiến vạt cỏ dưới chân núi bốc cháy phừng phực từng mảng lớn.
Kăply mừng rỡ nhận thấy trùm Bastu có vẻ ngán con rồng. Hắn không còn giữ vẻ thản nhiên như lúc nãy mà bắn vọt người ra xa để tránh những khối lửa, chiếc áo choàng đã kịp dính đầy những tàn tro.
Ở đằng sau, Yan Dran không ngớt vung vẩy thanh gươm, miệng vẫn liên tục niệm chú.
Trong khi bọn trẻ hi vọng con rồng bạc của Yan Dran ít ra cũng đuổi được trùm Hắc Ám thì Bastu có vẻ như đang kêu tới một trận mưa. Bầu trời thình lình đen kịt, gió thổi ù ù và sấm chớp nổi lên. Rồi nước trút xuống như thác, chớp mắt đã xuất hiện những dòng suối nhỏ chảy róc rách giữa các khe đá.
– Lửa tắt rồi! – Suku hớt hải kêu lên.
Trong tấm gương đồng, quả nhiên những khối cầu lửa đã tắt ngóm và con rồng của Yan Dran dường như đang phân vân không biết có nên tiếp tục phun lửa nữa hay không. Chỉ đợi có vậy, trùm Bastu vung tay ra: một luồng sáng chói mắt bay nhanh như điện xẹt, nện ngay vào khúc giữa của mình rồng.
Bất thần trúng đòn, con rồng bạc đau đớn quẫy lộn, rơi xuống một quãng, cố vùng vẫy để ngoi lên nhưng lại tiếp tục rơi xuống thấp hơn.
Mặt mày lo lắng, Yan Dran khẽ huơ nhẹ thanh gươm trên tay.
Trùm Bastu cười ha hả khi thấy con rồng tan vào không khí theo cái vẫy của Yan Dran:
– Ngươi biết điều đấy!
Trùm Bastu bất chợt sa sầm mặt, nụ cười tuột đi đâu mất và giọng nói cũng không buồn làm ra vẻ ngọt ngào nữa:
– Bây giờ tới phiên ta lấy mạng ngươi đấy, Yan Dran!
Một luồng sáng vọt ra từ tay hắn gần như cùng lúc với câu nói. Kăply thót bụng một cái khi nhận ra đó là luồng sáng ghê gớm đã bắn hạ con rồng.
Yan Dran hình như cũng biết sự lợi hại của luồng sáng chói đó. Ông vội vàng ngoắt thanh gươm vào không trung, moi ra một con dơi to đùng từ đâu đó; ngay lập tức đôi cánh của con dơi khổng lồ xòe ra như một tán cây rậm chắn ngay trước mặt ông.
Nhưng bọn trẻ chưa kịp khâm phục tài nghệ của Yan Dran thì “bùng” một tiếng, luồng sáng của Bastu đã đánh trúng bức tường thành án ngữ trước mặt ông và ai đấy đều điếng hồn khi thấy con dơi bốc cháy khét lẹt, còn Yan Dran bị văng xa cả chục thước và ngã lăn ra đất.
Trùm Bastu cười nhạt một tiếng, không thèm bước tới. Hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, chỉ có tấm sa mỏng che mặt khẽ lay động, và một lần nữa nhẹ