Insane
Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328451

Bình chọn: 8.5.00/10/845 lượt.

Êmê thở dài nói, rùng mình khi nhớ lại cái cảnh lão Bolorađam quậy tưng trong trường khi nãy.

– Ủa, – K’Tub chợt la lên – tại sao ổng đi về cùng hướng với anh Tam há? Hổng lẽ hai người này nhà ở gần nhau?

Phát hiện của K’Tub như một nhát búa gõ trúng đầu Nguyên.

– Không xong rồi! – Nó cuống quýt nói – Chúng ta phải đuổi theo mau. Ba của Bolobala đang truy lùng thằng Tam đó.

– Hổng lẽ ổng đã đánh hơi được điều gì rồi hả anh K’Brăk?

Câu hỏi của K’Tub rơi tõm vào khoảng không. Vì Nguyên đã vọt đi cách đó một quãng và nhanh chóng trở thành cái đầu tàu kéo theo bốn cái toa cao thấp khác nhau có tên là Kăply, Păng Ting, Êmê và K’Tub lếch thếch phía sau.

Lão Bolorađam đi rất nhanh, chẳng hề có ý giảm tốc độ dù quãng đường lão đi phải nói xa thiệt là xa. Lão cũng không một lần quay đầu lại phía sau, ngay cả khi rẽ ngoặt ở những khúc quanh. Lúc này Tam đã mất hút nhưng lão Bolorađam vẫn đi một cách hùng hổ và tự tin, như thể lão biết tỏng Tam vừa rồi đi theo ngả nào và hiện nay đang ở đâu.

Bọn Kăply vẫn lẳng lặng bám theo, trên đường lúc này lác đác người qua lại nên tụi nó không cần phải nấp lánh.

Cả bọn đi đến rã cẳng bỗng giật mình phát giác ra tụi nó đang lê bước trên đường Brabun.

– Cái quái gì thế nhỉ? – K’Tub nghiến răng ken két – Sao tự dưng tụi mình lại quay về đây?

– Ổng cố tình đi vòng vèo như thế này hẳn là có lý do. Anh nghĩ…

Nguyên chưa nói dứt câu đã há hốc miệng ra. Cả bọn ngước lên, thấy lão Bolorađam đã biến mất như khói.

– Công cốc rồi. – Êmê nói mà mặt méo xẹo.

– Yên tâm đi. – Nguyên chận tay lên ngực như cố đè một tiếng kêu kinh ngạc chực thốt ra – Ổng vừa chui vô CỬA HIỆU THẤT TÌNH của lão Seradion.

– Cái gì? – Êmê trợn trừng mắt, trái tim của nó như vọt lên – Ổng… ổng… vô đó làm chi? Hổng lẽ…

– Ủa, bộ chị tưởng chỉ có chị mới biết thất tình sao, chị Êmê?

K’Tub ngứa miệng phang một câu khiến cả Êmê lẫn Nguyên đều sượng ngắt. Kăply kín đáo dòm sang Êmê, nín thở khi thấy nhỏ bạn đang trừng trừng nhìn K’Tub, hai tay nắm chặt như cố để đừng chồm tới vặn cổ thằng này.

Păng Ting hắng giọng, cố phá tan bầu không khí ngượng ngập K’Tub vừa khuấy lên:

– Đi đứng quanh quanh quẹo quẹo kiểu này chắc là ổng thất tình thiệt rồi.

Êmê kéo tay Păng Ting, giọng bực bội:

– Tụi mình về đi thôi.

– Khoan đã, Êmê. – Nguyên hấp tấp ngăn lại – Ai biết được ổng thực sự làm gì ở trỏng. Tốt nhất chúng ta nên vô dò xét xem.

– Vô trong cái cửa hiệu lăng nhăng đó ư? – Mặt Êmê đột nhiên trông rất giống quả táo khô, nó hỏi bằng cái giọng như thể Nguyên vừa xúc phạm nó ghê gớm.

– Tụi mình vô trỏng cốt để điều tra vụ Bolobala thôi mà. – Nguyên cất giọng năn nỉ, rồi sợ Êmê tiếp tục giãy nảy, nó chép miệng, nói thêm – Nói thiệt thì anh hổng tin ông Bolorađam vô đó để xả nỗi buồn đâu.

Êmê nghinh mặt:

– Chứ ổng vô đó để làm gì?

– Để làm gì thì tụi mình vô trong rồi sẽ biết.

– Đúng rồi đó, chị Êmê. – K’Tub hưởng ứng lời kêu gọi của Nguyên với vẻ khoái chí trắng trợn – Dù sao thì chúng ta cũng nên bước vô cái cửa hiệu của lão Seradion một lần cho biết. Bỏ qua cơ hội này thiệt là uổng lắm đó.

Chủ tiệm Seradion là một lão già hổng có lấy một cái răng làm thuốc nên trông lão móm xọm. Kăply nhìn lão cười mà không hiểu hằng ngày lão ăn uống bằng cách nào.

Lão đón Nguyên và Kăply ở cửa với nụ cười rộng mở nhưng đến khi những đứa còn lại lần lượt đun đầu vô thì nụ cười trên mặt lão rơi đi đâu mất, thay vào đó là cái miệng há hốc của kẻ lần đầu thấy ma:

– Cả đám tụi bay đều thất tình hết sao?

– Ừ, – K’Tub cười toe toét – tụi tôi thất tình tập thể mà.

– Trời đất, mày mới chừng mười tuổi à, nhóc. – Lão Seradion trợn mắt nhìn K’Tub.

– Đừng giỡn chớ. Năm nay tôi mười hai tuổi rồi đó. – K’Tub vừa đáp vừa cố kiễng chân lên, giọng không giấu vẻ bất bình.

– Mười hai tuổi thì chỉ học đòi thôi chứ yêu đương cái cóc khô gì.

Lối nói năng khinh thị của lão Seradion khiến K’Tub điên tiết:

– Ông già ơi, ông là chủ tiệm hay ông tưởng ông là ông tôi vậy? Hừm, nói cho ông biết, gì chứ yêu đương là dòng họ nhà tôi phát triển sớm lắm đó…

– Thôi, tao thua cái miệng mày rồi, nhóc. – Lão Seradion khoát tay – Tụi bay vô đi!

Bọn trẻ lục tục kéo vô. Lúc đi ngang lão Seradion, một tia chớp chợt lóe lên trong óc K’Tub. Nó dừng phắt lại, khều tay lão chủ tiệm, cười hề hề:

– Tôi nói nhỏ ông nghe nhé. Ông tôi cũng đang có mặt trong cửa hiệu này đấy.

– Xạo đi, nhóc! – Lão già nhìn K’Tub bán tín bán nghi.

– Tôi xạo ông làm gì. Ông tôi bự con lắm, không giống như tôi đâu. – K’Tub vừa nói vừa dang hai tay ra – Ổng bự chừng này nè, lúc nào cũng kè kè bên người cây gậy ngắn…

– À, ta biết rồi! Ổng đang ngồi trong phòng số 8. – Lão cúi xuống K’Tub – Ông của chú mày thiệt đó hả?

– Sao lại không thiệt. – K’Tub nhún vai, tỉnh queo đáp – Nhà tôi từ ông đến cháu ai cũng vướng vào chuyện này hết. Năng khiếu bẩm sinh mà.

Trong khi lão Seradion nhìn theo K’Tub bằng ánh mắt không rõ là chê bai hay ngưỡng mộ, bọn nhóc đã trờ tới trước cửa phòng số 8. Nguyên cố nhìn xuyên qua tấm kính đục nhưng chẳng thấy gì hết, chỉ nghe những tiếng rì rầm mơ hồ vẳ