
Ờ há. – K’Tub sực nhớ ra, và đưa tay sửa lại cái nón chóp – Vậy thì chúng ta ráng chạy nhanh lên.
Nói xong, nó hăm hở co giò chạy trước, tay vẫn giữ chặt cái nón.
Kăply “ợ” một tiếng dài, một âm thanh hiểu là phản đối cũng được mà hiểu là đồng tình cũng được, rồi cắm cổ rượt theo.
Mười phút sau, bọn Kăply bắt kịp Tam lúc nó sắp sửa rẽ qua đường Ea Nop.
– Tam!
Nguyên cất tiếng gọi làm Tam giật bắn mình. Nó ngoảnh lại, mặt tái đi khi nhận ra cả đống đứa đang chạy tới gần.
– Tụi mày… tụi mày…
Tam ấp úng, mấp máy môi mãi vẫn không thốt thêm được tiếng nào, khuôn mặt thanh tú của nó không ngừng trắng bệch ra.
– Ê, bạn hổng được giở trò với tụi này đó nha! – Êmê xua tay rối rít, mắt lom lom dán chặt vào miệng Tam với vẻ cảnh giác lộ liễu.
– Tụi tao chỉ muốn chúc mừng mày thôi. – Nguyên cười nói, cố khỏa lấp thái độ căng thẳng của Êmê.
– Chúc mừng tao á? – Tam ngơ ngác – Chúc mừng chuyện gì?
– Về cái chuyện mày đã vượt qua được hình phạt của thầy Haifai một cách ngon lành ấy mà.
– Ờ… có gì đâu…
Tam lí nhí và đưa tay quẹt mũi một cách không cần thiết, mắt vẫn lấm lét nhìn từng khuôn mặt khả nghi của lũ bạn.
– Sáng nay phải công nhận là lớp học cực kỳ sạch sẽ, thơm tho và tươm tất. – Nguyên tiếp tục vòng vo – Mày chăm chỉ thật đấy.
Trước lời tâng bốc của Nguyên, Tam đứng yên không nói gì, mặt cũng chẳng có chút gì vui sướng, thậm chí trông nó có vẻ bồn chồn trước cái lối ngợi ca đáng ngờ của Nguyên.
– Một mình mày lau chùi lớp học từ trưa đến tối thật đấy chứ? – Nguyên nhìn chòng chọc vào mặt Tam, bất thần hỏi.
– Không… tao không có…
Tam xao xuyến đáp, cảm thấy sự việc sắp sửa đến hồi quan trọng.
– Mày nói gì thế, Tam? – Nguyên nhếch mép – Tao có phải là thầy Haifai đâu mà mày nói năng ngọng nghịu thế.
– Không… tao không có… – Tam nhìn Nguyên trân trân, lúng búng lặp lại câu vừa rồi, có cảm giác chính nó cũng không biết nó nói gì.
– Ờ, tao hiểu ý mày rồi. – Nguyên gật gù, tinh quái – Như vậy là hôm qua mày không có lau chùi một mình, đúng không?
– Ơ… tao không…
Thái độ của Tam khiến cả bọn dậy lên mối nghi ngờ.
– Tao biết. – Ánh mắt Nguyên vẫn bám cứng lấy khuôn mặt lo âu của Tam – Đích thị là con nhỏ Bolobala đã ở lại giúp mày một tay. Tao nói đúng chứ hả?
– Tao không hãm hại Bolobala…
Tam chớp mắt lia lịa như có một hạt bụi vừa bay vô mắt, cố nói thật nhanh, như mong cho chẳng đứa nào nghe kịp.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, tụi Kăply vẫn cảm thấy rúng động trước câu nói của Tam. Nguyên cắn chặt môi, cố giữ cho người đừng run.
– Tụi tao cũng cho rằng chuyện đó không phải do mày. – Nguyên nói thật chậm để có thì giờ cân nhắc từng từ – Nhưng chắc mày biết thủ phạm là ai chứ?
Đám Kăply nín thở nhìn Tam, hồi hộp như thể những người thợ săn trong giây phút chờ con thú sa bẫy.
– Tao không biết. Khi tao ra ngoài đổ rác, quay vào đã thấy Bolobala… nằm thẳng cẳng dưới đất rồi.
Tam lắp bắp nói, quay mặt đi chỗ khác như không chịu đựng nổi cái cách tụi bạn đang nhìn nó.
Êmê ré lên:
– Bolobala chết rồi sao?
Như bị một lực đẩy vô hình, Nguyên, Păng Ting, Kăply và K’Tub không hẹn mà cùng nhích tới trước một bước như để nghe cho rõ hơn câu trả lời của Tam.
– Tôi không rõ lắm, Êmê à. – Tam thở phì phò – Lúc đó trời đã tối. Sau khi nghe tôi báo, thầy N’Trang Long đã đến ngay lập tức và vội vàng đem Bolobala đi. Thiệt tình thì tôi chẳng thấy Bolobala nhúc nhích gì hết.
Bọn Kăply nghe nhói trong ngực một cái như bị kim đâm. Năm cái đầu quay nhìn nhau và cùng thẫn thờ đọc thấy trong mắt nhau lời an ủi: Chắc không đến nỗi nào! Thầy N’Trang Long đã hứa với lão Bolorađam một tuần nữa Bolobala sẽ trở về có nghĩa là thầy đã có cách cứu lấy tính mạng của cô học trò nhỏ.
– Tao đi nhé.
Tam nói, và nhân lúc tụi Kăply đang còn đờ mặt ngó nhau, nó lật đật quay mình chạy vào đường Ea Nop.
Bọn Kăply mãi một lúc mới thoát ra khỏi nỗi sững sờ, nhưng khi đã bừng tỉnh, tụi nó lại không quyết định được có nên đuổi theo Tam hay không.
– Phải nó là thủ phạm không nhỉ? – Nguyên nhìn theo tà áo choàng phơ phất của Tam, lẩm bẩm.
– Nó chứ ai. – Păng Ting rít qua kẽ răng – Chỉ có Bolobala với nó ở trong lớp, dễ ra tay quá mà.
Kăply trầm ngâm:
– Nếu Tam là thủ phạm, tại sao nó không tìm cách phi tang mà chạy đi báo với thầy hiệu trưởng?
– Một thủ đoạn siêu đẳng đó, anh K’Brêt. – K’Tub nhún vai – Anh Tam làm như vậy thì thầy N’Trang Long đâu có lý do gì nghi ngờ ảnh.
– Có đấy, nhóc. – Păng Ting nheo mắt nhìn K’Tub, môi dài ra – Bản thân là một quái nhân, tự điều đó đã đủ để nghi ngờ rồi.
– Khó hiểu thật! – Kăply sục năm ngón tay vào mái tóc như muốn bới tung lên – Chẳng lẽ chỉ vì một lời chê trách nhẹ hều bữa trước mà thằng Tam thù Bolobala tới tận bữa nay?
Một bóng người to lớn vụt qua trước mặt khiến bọn Kăply vội vã ngậm miệng.
– Ba của Bolobala.
Êmê tròn mắt nhìn sau lưng người đàn ông, khẽ kêu lên khi nhác thấy cây gậy không ngừng vung vẩy trên tay lão Bolorađam.
– Ổng có biết gì về tai họa của Bolobala không há? – K’Tub buột miệng thắc mắc.
– Nếu ổng mà biết được thì cái trường Đămri đã tanh banh rồi. –