
iếp khách. Tôi sẽ xuống gọi mấy người lên với cậu. Chờ một tý_nó đứng dậy
– Khỏi đi, chẳng phải đã có rồi sao_thằng con trai đẩy mạnh nó xuống ghế salon
– Cậu…cậu làm gì vậy, xin hãy tự trọng cho, buông ra, buông ra_nó chống cự quyết liệt khiến gã không thể làm tới được
Chát…_thằng con trai tát mạnh lên mặt nó
– Tự trọng ư? Làm ở đây rồi thì cần gì tự trọng nữa, vui với anh đêm nay đi, nếu vừa lòng, anh còn đổi đời cho
– Tôi không cần, buông ra, cứu em với Nhật Phong_nó thét lên
Ngay lập tức cánh cửa bị đạp tung ra, hắn xông thẳng vào, lôi thằng con trai ra khỏi người nó rồi ra tay đấm liên tục vào mặt y khiến đám vệ sĩ không kịp phản ứng vì quá nhanh chóng
Đến khi chúng kéo hắn ra khỏi người chủ nhân của họ thì mặt y đã gần như biến dạng vì từ trước tới nay chưa ai ăn một đấm của hắn mà bình thường, nhẹ thì vào viện mà nặng thì điên luôn (không được phép chết) ấy vậy mà tên này ăn liền mấy quả.
Hắn kéo nó ra khỏi phòng, không đợi nó nói gì hắn vội ôm chầm lấy nó
– Đừng sợ, đừng khóc, anh đang ở đây, em không sao rồi, từ nay anh sẽ không để người khác bắt nạt em nữa, anh xin lỗi, xin lỗi em
Đáng nhẽ nó sẽ khóc òa và ôm chầm lấy hắn nhưng khi nghe những lời mà hắn vừa nó, tuyến nước mắt của nó như thể bị chặn lại. Nó chỉ nhìn hắn gượng cười như để cố tỏ ra mình mạnh mẽ, bàn tay ôm lấy hắn lạnh ngắt vì run sợ đang dần ấm trở lại
– Chuyện gì vậy hả? Chuyện gì đây?_mụ chủ quán lại vác cái mặt đê tiện lên
Mụ hốt hoảng nhìn nó và hắn rồi chạy vội vào trong. Hiển nhiên mụ không tránh nổi trận cuồng phong từ đám vệ sĩ và bắt mụ hoàn trả số tiền gấp đôi để bồi thường.
Mụ giận dữ chạy ra khỏi phòng và trút giận lên nó
– Cai con quỷ nhỏ này, mày hại chết bà, mày có biết mày vừa đánh ai không hả? Người ta là thiếu gia đó, mày đền nổi không? Giờ tao phải kham hết tiền bồi thường đây nè, đúng là lũ sao chổi mà, ngay từ đầu tao đã thấy không nên nhận tụi bay. Bây giờ tao chính thức đuổi chúng mày, đuổi_mụ vừa nó vừa đẩy đẩy nó ra cửa sau rồi hất mạnh cho nó ngã sóng xoài ra đất vì vấp phải ghềnh cửa
– Em không sao chứ?_hắn giữ lấy nó, người nó trầy xướt tứ lung tung, khuôn mặt đỏ ửng dấu tay đến tội nghiệp. Nó không nói gì chỉ ôm chặt lấy hắn cười hạnh phúc
Tối đó, nó sốt cao, nhà không còn đủ tiền đưa nó đi khám hay đến bệnh viện, mọi chuyện dồn dập ập lên đầu hắn khiến hắn rất đỗi bối rối. Cả đêm, hắn thức chăm sóc nó.
Sáng hôm sau, nó cũng chưa tỉnh, cứ mê man, u uất. Hắn nhìn nó một hồi lâu. Giọt nước mắt quý giá của một thằng con trai kiên cường rơi xuống, hắn hôn nhẹ lên môi nó rồi ra ngoài
– Ông trời sao ông nỡ đối xử với chúng tôi như vậy, nếu ông đã muốn tình yêu này không thành thì tôi sẽ miễn cưỡng làm theo cho ong vừa lòng chỉ xin ông đừng làm hành hạ San San._hắn nhìn lên trời thét rồi men theo con phố thẩn thờ đến Giả gia
Chương 32
Sưu tầm
– Nhật Phong! Nhật Phong, anh ở đâu?_nó khẽ gọi rồi mệt mỏi ngồi dậy
– Tiểu thư đã tỉnh giấc ạ. Người còn chưa khỏe hẳn xin hãy nghĩ thêm chút nữa_cô hầu gái kính cẩn thưa
– Tôi…tôi đang ở đâu? Cô là ai?_nó ngạc nhiên hỏi
– Đây là Giả gia nhà của tiểu thư, tôi là A hoàng mới trong nhà sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc cô.
– Sao tôi lại ở đây, Nhật Phong đâu, anh ấy đâu rồi?_nó hoảng loạn bước xuống giường
– Tiểu thư cẩn thận
– Mở ra, mở cửa cho tôi, tôi không muốn ở đây, tại sao lại chốt cửa chứ? Nhật Phong cứu em, em không muốn ở đây, anh ở đâu_ nó ra sức dật mạnh cánh cửa nhưng vô vọng
– Tiểu thư xin người hãy bình tĩnh_cô hầu gái kéo nó lại
– Chào mừng con lại trở về nhà_ba nó mở cửa bước vào cùng Shin và Thất thiếu gia em trai cùng cha khác mẹ với nó
– Chị San San, chị về rồi, Tiểu Uy nhớ chị lắm_cậu bé ôm nó cười hạnh phúc
– Nhật Phong đâu? Ông đã làm gì anh ấy rồi? Tại sao ông lại đem tôi đến đây?_nó mặc kệ cậu em thương yêu nói gì, lao vào người ba nó, giữ lấy khủy tay ông nó dồn dập hỏi
– Con làm gì vậy? Mới sống ở nhà Hoàng Nhật mấy tháng mà đến đứa em mình quý nhất cũng xem như vô hình sao. Con làm nó buồn đó_ba nói
– Tiểu Uy không buồn, Tiểu Uy thương chị San nhất.
– Con nhìn đi, đây chính là chữ kí của hắn- người mà con luôn yêu thương và kì vọng đó. Nó đã phản bội con, đã kí vào đơn li hôn để nhận được tấm sét hôm trước._ông đưa tờ giấy ra trước mặt nó
– Không thể nào, Nhật Phong không làm vậy với con. Con phải đến hỏi anh ấy thật rõ ràng._nó chạy ào ra
– Giữ con bé lại_ông nhìn cô hầu gái nói, -Thôi, ba không muốn nói gì với con nữa, hãy ở đây và suy nghĩ kĩ lưỡng về hôn nhân với Đức Anh, nếu không con đừng mong ra khỏi đây mà gặp thằng nhox đó_nó rồi ông lạnh lùng quay đi
– Chị San San, mỗi ngày em sẽ đến thăm chị, bây giờ Tiểu Uy đi đây_thằng bé ngây thơ vẫy tay tạm biệt
Nó ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt thất thần, nước mắt cứ rào ra đến tội nghiệp, miệng cứ lẩm bẩm “Nhật Phong, Nhật Phong”. Đức Anh (shin) nhìn nó đau sót nhưng vô dụng vì nếu anh giúp nó gặp hắn thì thật mâu thuẫn với lòng mình. Ngoài việc nhìn nó đau khổ anh không biết làm gì cả.
Từ hôm ấy, nó đâm ra ngây ngây ngô ngô, cả ngày không chịu ăn uống gì cả, khi t